"Can và Amphile cũng liên quan đến vấn đề bản quyền gốc trên mạng, còn sự việc của Ngô Bội Bội nữa. Anh có thể sử dụng nó để cảnh cáo những kẻ có ý đồ xấu".
LM là một trong những tập đoàn đa quốc gia hàng đầu thế giới, cũng là chuẩn mực trong ngành thiết kế.
Dù việc lên tiếng lúc này sẽ bị xem là lôi kéo lượng truy cập, nhưng sớm muộn gì cũng bị sức nóng này thiêu đốt. Khi đó lượng truy cập cũng vô ích.
"Được rồi, tôi sẽ yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng sớm đưa ra kế hoạch, sau đó sẽ đưa cô xem trước".
Hạ Phương xua tay: "Không có việc gì, cứ làm đi, tôi tin anh".
Hạ Phương nhớ tới ngày mà cô gặp Sở Lâm Khôn ở quán bar.
Trong trí nhớ của cô thì Sở Lâm Khôn và Sở Lâm Xuyên luôn đối đầu với nhau, vậy nên Hạ Phương suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Năng lực của Sở Lâm Khôn thế nào?"
Đột nhiên nghe thấy Hạ Phương nhắc đến anh trai cùng cha khác mẹ của mình, Sở Lâm Xuyên cau mày nói: "Sao vậy? Cô định nhờ cậu ta làm chuyện gì à?"
"Cậu ta cũng có năng lực, đi du học mấy năm nên học được không ít kỹ năng. Nhưng mà tính cách có chút vặn vẹo, luôn cho rằng là do tôi đã kìm hãm sự phát triển của cậu ta..."
Sở Lâm Xuyên thở dài: “Chỉ là cậu ấy luôn chống lại tôi, nên việc không liên quan đến tôi thì cậu ấy vẫn có thể tin tưởng được. Nếu không phải cô muốn sắp xếp cho cậu ta những việc quan trọng thì cứ tùy ý".
Lời nói của Sở Lâm Xuyên khiến Hạ Phương kinh ngạc.
Trong ký ức của Hạ Phương, hai anh em họ gần như sắp đánh nhau đến nơi. Cô vốn tưởng rằng Sở Lâm Xuyên sẽ bảo người em này không đáng tin cậy, không ngờ...
Nhưng điều này cũng chứng tỏ Sở Lâm Xuyên không phải là người hẹp hòi.
Anh ấy có thể làm được những việc lớn.
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Được, nghe lời của anh thì tôi yên tâm rồi. Để Tử Ninh sắp xếp kế hoạch cụ thể sau đó sẽ cùng anh và sếp Khôn bàn bạc lại".
Sở Lâm Xuyên không đáp, do dự nhìn Hạ Phương.
Cô nhướng mi nói: "Có chuyện gì thì cứ nói với tôi".
Sở Lâm Xuyên muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, lắc đầu: "Không có gì, sếp Phương rất bận rộn nên chuyện thông báo cho toàn mạng cứ để tôi lo".
Sở Lâm Xuyên trở lại văn phòng, lập tức gọi điện cho người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng và giám đốc thiết kế.
Sau khi sắp xếp xong công việc thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Anh ấy không đói nên thu dọn đồ đạc rồi về phòng nằm nghỉ, không đến căng tin.
Nhưng khung cảnh tối qua cứ hiện lên trong đầu khiến anh ấy không thể nào ngủ được.
Đêm qua, Sở Lâm Xuyên cảm nhận được rõ ràng mình đã bị chuốc thuốc.
Anh ấy vội vàng đánh gục người đàn ông khốn nạn đã đưa Lucy Mộ Dung vào phòng, sau đó yêu cầu quản lý khách sạn dẫn về phòng đã đặt trước.
Nếu anh ấy đã bị hạ thuốc thì đối phương chắc chắn đã có chuẩn bị trước, sẽ tìm cách đưa một người phụ nữ vào phòng anh. Nên anh đã nhờ quản lý lắp đặt một màn hình giám sát trong phòng, sau đó quay lại phòng của Lucy Mộ Dung và đảm bảo rằng cô ấy vẫn ổn trước khi rời đi.
Tuy nhiên, Sở Lâm Xuyên không ngờ tới Lucy Mộ Dung cũng bị chuốc thuốc.
Đúng lúc anh ấy chuẩn bị rời đi thì…
Rõ ràng anh ấy muốn rời khỏi đây, nhưng lại bất động nhìn Lucy Mộ Dung đang nằm trên giường.
Sau vài phút bế tắc, cuối cùng anh ấy lại tiến đến.
Sở Lâm Xuyên nhìn Lucy Mộ Dung, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hạ Phương. Anh ấy lập tức tỉnh táo hơn một chút, đứng dậy lắc đầu và tự nhủ bản thân không thể làm như vậy được.
Đây là bạn thân của Hạ Phương, nếu chạm vào cô ấy thì anh phải giải thích với Hạ Phương thế nào đây?
Anh ấy không thể làm vậy được!
Sở Lâm Xuyên chịu đựng cảm giác ngột ngạt, xuống giường và chuẩn bị rời đi.
Nhưng, Lucy Mộ Dung – người đã say khướt, bất tỉnh trên giường và bị thuốc chi phối thì không thể lý trí như anh ta được.
Cô nắm lấy tay Sở Lâm Xuyên rồi đột nhiên ôm anh thật chặt.
Sở Lâm Xuyên vẫn cố gắng kìm nén, gầm gừ đẩy cô ra: “Không được!”
Anh không thể làm tổn thương bạn thân của Hạ Phương.
Nhưng Lucy Mộ Dung lại tiếp tục lao đến.
Lý trí của Sở Lâm Xuyên bị cắt đứt phăng, anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Đó là một đêm điên rồ.
Dù là với anh hay Lucy Mộ Dung.
Sáng hôm sau, họ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
"Lucy, Lucy, em tỉnh rồi à?"
"Mở cửa nhanh, anh sẽ đưa em về nhà!"
Đó là giọng của một người đàn ông, anh ta đang điên cuồng gõ cửa và gọi lớn tên Lucy Mộ Dung.
"Lucy, anh biết mình sai rồi, tối qua đều là lỗi của anh, em có thể mở cửa ra được không? Chúng ta về nhà rồi từ từ nói chuyện nhé? Anh hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa..."
Người đàn ông ngoài cửa hình như đang rất hối hận, giọng nói cũng đầy buồn bã.