Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 274: không chịu trách nhiệm cũng không đúng…










Anh ấy cắn răng liên lạc với quản lý quán bar, hỏi camera trên hành lang quán bar tối hôm qua.



Nhưng lại được thông báo rằng camera trên hành lang hôm qua có vấn đề, không tìm thấy video.



Đây rõ ràng là do có người làm chuyện xấu nên cố tình phá camera.



Sở Lâm Xuyên sa sầm mặt, bảo nhân viên kỹ thuật mà LM mới tuyển đi xử lý chuyện này, sau đó nằm xuống giường, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.



Nhưng dù có sắp xếp thế nào cũng không thể xoá đi chuyện giữa anh ấy và Lucy Mộ Dung.



Bây giờ anh ấy chịu trách nhiệm không đúng, không chịu trách nhiệm cũng không đúng…







Đến chiều tan làm, trên đường đi đến bệnh viện, Hạ Phương cứ có cảm giác có người theo dõi cô.







Cô chạy xe Maybach của Tư Thành, chậm rãi di chuyển trên đường, sau khi chắc chắn sau lưng có hai chiếc xe đi theo mình, cô cong môi cười châm chọc, đạp chân ga nhanh chóng xoay tay lái, rẽ sang một hướng khác.



Dường như hai chiếc xe kia hơi bất ngờ, sau đó lập tức nhanh chóng đuổi theo Hạ Phương.



Nhưng kỹ thuật lái xe của bọn họ không bằng Hạ Phương, chẳng mấy chốc đã bị cô cắt đuôi.



Hạ Phương lượn một vòng, sau khi chắc chắn không có người đuổi theo nữa, cô mới chạy xe đến bệnh viện.



Mấy vệ sĩ canh gác trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Hạ Phương thì bước nhanh tới: “Cô Hạ, bà chủ đang tản bộ dưới tầng”.



Hạ Phương gật đầu, thấy sắc mặt vệ sĩ hơi kỳ lạ nên bèn hỏi: “Sao thế?”



“Khi nãy có mấy người tự xưng là chị em của bà chủ, la hét nói muốn đi vào thăm bà chủ, sau đó bị tôi đuổi đi rồi”.



Sắc mặt Hạ Phương hơi thay đổi: “Tôi biết rồi, sao chép camera giám sát gửi cho tôi, tôi đi tìm mẹ tôi đã”.



Hạ Phương vội vàng xuống lầu, nhanh chóng tìm thấy mẹ trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện.



Bà ấy đang được y tá của bệnh viện dìu, bên cạnh có mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên cùng với một bà cụ đang vây quanh chỉ trỏ về phía mẹ.



Hạ Phương nhận ra những người này, chẳng phải là những người thân dễ mến của nhà họ Hạ kia sao?



“Tiết Lan Hâm, con gái của chị cưới vào nhà chồng tốt thì ghê gớm lắm đúng không? Bây giờ lập tức ăn cây táo rào cây sung, quên mất lúc trước chị gả vào nhà họ Hạ kiểu gì rồi à?”, người nói chuyện là em trai của Hạ Khánh Dương, cũng là chú của Hạ Phương – Hạ Khánh Quang.



Người chú này là một kẻ ham ăn biếng làm, nhờ bà cụ cũng là bà nội của Hạ Phương cưng chiều ông ta nên có một vị trí quản lý ở Hạ Thị, ngày ngày ăn no rồi chỉ biết ôm điện thoại chơi, tán gái, không làm gì cả, chỉ biết cầm tiền.



Bây giờ Hạ Thị đã không còn gì, ông ta không giữ được chén cơm nữa nên tính tình cũng trở nên khó chịu.



“Lúc trước nếu không vì anh tôi không chê chị, chị nghĩ chị có thể gả vào nhà họ Hạ sao? Trước đây chị bị bệnh, nếu không nhờ Hạ Thị của chúng tôi thì chị lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Mấy năm qua dù đã ly hôn, anh trai tôi vẫn cho chị tiền chữa bệnh vô điều kiện, chị không biết cảm ơn thì thôi đi, bây giờ Hạ Thị gặp nạn, chị không giúp mà còn xúi giục con gái chị động tay động chân với Hạ Thị, ép Hạ Thị đến bước đường cùng, sắp phá sản đến nơi, còn nhân cơ hội cướp đi cổ phần trong tay anh tôi, chị có còn là người không?”



“Tôi còn tự hỏi sao đang yên đang lành Hạ Thị lại có nguy cơ phá sản, thì ra là do người phụ nữ ghê tởm này, vì cướp đi cỏ phần của Hạ Thị mà bảo người khác giở trò. Hạ Thị do chị và anh cả cùng xây dựng, ra tay với Hạ Thị chị có thấy cắn rứt lương tâm không?”, Khâu Mỹ Văn – vợ của Hạ Khánh Quang khoanh tay trước ngực, cất giọng chanh chua khó nghe.



“Anh hai chị hai, chị cả là người góp vốn của Hạ Thị, tiền chữa bệnh mấy năm qua đều là của chị ấy, anh chị nói thế hơi quá đáng. Những năm nay chị cả cũng rất khó khăn, chị ấy là người không muốn Hạ Thị xảy ra chuyện nhất…”, người lên tiếng là cô của Hạ Phương, cũng là mẹ của Chương Tử Lạc – Hạ Tĩnh Di.



Nhưng bà còn chưa nói hết đã bị Khâu Mỹ Văn ngắt lời: “Cô thì biết cái gì, chị ta không muốn Hạ Thị xảy ra chuyện là vì chị ta muốn cướp Hạ Thị đi. Nếu không nhờ đứa con gái ăn cây táo rào cây sung của chị ta, Hạ Thị có thể trở nên như ngày hôm nay không? Tất cả mọi chuyện đều cho chị ta giở trò, cô còn không chịu hiểu sao?”

Ánh nắng hoàng hôn đỏ rực nửa vùng trời.



Ráng mây dưới ánh nắng khi mặt trời lặn loé lên những tia sáng đỏ.



Công viên nhỏ mùa hè có hơi nóng lượn lờ, thi thoảng có một cơn gió nhẹ thổi tới cũng mang theo hơi nóng, khiến người ta khó chịu.



Hạ Phương đứng ngược sáng nhìn mẹ bị bao vây ở bên kia, cô đang định tiến lên thì nghe Tiết Lan Hâm cười châm chọc: “Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì tránh ra cho tôi”.



Bà cụ cũng là mẹ của Hạ Khánh Dương vẫn luôn im lặng gõ mạnh quải trượng xuống đất, nổi giận đùng đùng mắng to Tiết Lan Hâm: “Sao hả? Cướp được Hạ Thị rồi là muốn coi thường người nhà họ Hạ chúng tôi đúng không? Cô không nhớ lại xem trước đây cô cầu xin con trai tôi cưới cô thế này, bây giờ lợi dụng xong thì muốn trở mặt đúng không?”



“Đúng đó, cái đồ đàn bà không biết xấu hổ, đạp anh trai tôi và Hạ Thị để trèo lên cao, bây giờ con gái cưới một kẻ có tiền thì lập tức vứt bỏ anh trai tôi? Ha, sao chị biết đứa con rể kia của chị có phải một tên vô ơn không? Hạ Thị nằm trong tay bọn chúng, cuối cùng e rằng chị cũng chẳng nhận được cái gì đâu!”, Hạ Khánh Quang cũng đen mắt quát lên.



Tiết Lan Hâm quan sát mấy người kia, không nhịn được cười khinh thường: “Đầu tiên, tôi và Hạ Khánh Dương kết hôn vì điều gì, Hạ Khánh Dương hiểu rõ nhất. Thứ hai, ban đầu Hạ Thị là do một mình tôi bỏ vốn, gây dựng trước khi cưới, tôi cho Hạ Khánh Dương cổ phần vì ông ta là chồng tôi, là thoả thuận giữa tôi và ông ta. Ngoài ra, chú cũng đi làm ở Hạ Thị, tại sao Hạ Thị lại xảy ra vấn đề chú không biết gì à? Con gái tôi về nước chưa bao lâu, nó còn trẻ như thế thì có thể làm gì? Đừng tự mình đâm đầu vào chỗ chết rồi đổ tội cho người khác”.



“Trước đây khi tôi ở Hạ Thị, Hạ Thị phát triển đến mức nào, tại sao tôi vừa ngã bệnh Hạ Thị lại xảy ra vấn đề? Các người đặt tay lên ngực tự hỏi xem thật sự do người ngoài gây ra sao?”



Tiết Lan Hâm lạnh lùng nói xong thì nhìn về phía bà nội Hạ: “Từ sau khi tôi gả vào nhà họ Hạ, điều kiện kinh tế của nhà các người thay đổi lớn đến mức nào, bà hiểu rõ hơn bất cứ ai. Trước đây nhà họ Hạ như thế nào, sau khi cưới tôi thì như thế nào, bà có thể sống tốt như ngày hôm nay là nhờ ai? Nếu không nhờ có tôi, bà nghĩ Hạ Khánh Dương có bản lĩnh để các người không lo tiền bạc gì sống trong biệt thự dễ dàng như thế à?”



“Cô nói thế là có ý gì?”, bà nội Hạ giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Cô đang xem thường ai đấy? Hả? Nếu con trai tôi không có bản lĩnh đó thì cô có thể tìm nó kết hôn rồi mở công ty không? Đúng là buồn cười, cô qua cầu rút ván thì thôi đi, lại còn bôi nhọ người khác, đây là bộ mặt thật của cô đúng không, không diễn nữa à?”

— QUẢNG CÁO —