Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 276: “Cạn ly?”







Tiết Lan Hâm dịu dàng xoa đầu Hạ Phương: “Mẹ chỉ đang khen cục cưng của mẹ giỏi thôi, mấy năm qua chắc còn đã chịu nhiều vất vả ở bên ngoài rồi đúng không, sau này mẹ sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng của con”.



“Mẹ nói linh tinh gì thế, có một gánh nặng như mẹ là niềm tự hào của con”.



Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì Tư Thành mang đồ ăn đến.



Cả nhà ăn bữa tối, sau đó bắt đầu nói về chuyện dọn nhà.



“Bên phía biệt thự chắc cần hai ngày nữa mới có thể sửa sang lại toàn bộ, nếu mẹ không ngại thì đến biệt thự của con ở trước, căn bên vịnh Tinh Hà để trống một thời gian, sau đó hẳn dọn sang”.



Tư Thành dịu dàng nói.



Tiết Lan Hâm lắc đầu: “Không sao, chẳng phải hai đứa ở trong căn hộ nhỏ bên kia à? Nếu không chê thì mẹ qua đó ở cùng hai đứa mấy ngày là được”.



Hạ Phương đáp: “Căn hộ chỉ có ba phòng, hơi chật, mẹ, mẹ vừa mới khoẻ lại, đến biệt thự của Tư Thành ở đi”.



Tiết Lan Hâm cố chấp nói muốn ở trong căn hộ của mình, Hạ Phương cũng hết cách, chỉ có thể bảo Tư Thành tìm người dọn dẹp lại căn hộ.



Tư Thành tích cực một cách bất ngờ, lập tức đi xử lý, thậm chí khoé miệng còn vươn ý cười.







Mới đầu Hạ Phương không hiểu chuyện gì đang diễn ra.



Mãi đến tối trở về, thấy anh chuyển toàn bộ đồ trong phòng anh vào phòng cô, nói Tiết Lan Hâm về nhà cần giúp việc chăm sóc, chỉ có thể nhường lại phòng của anh, hai người chịu khó ở cùng nhau một phòng.



Lúc này Hạ Phương mới biết thì ra người này chỉ đợi có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một phòng với cô thôi.



“Chúng ta kết hôn được một khoảng thời gian rồi, nếu không ở chung, mẹ đến đây nhìn thấy còn tưởng chúng ta không hoà thuận đó”, thấy Hạ Phương tỏ vẻ nghi ngờ, Tư Thành không nhịn được cất lời.



Hạ Phương: Lý do cũng đã nghĩ xong rồi, cô còn có thể nói gì nữa?



Tối đó, Hạ Phương nhận được cuộc gọi của Lucy Mộ Dung, cô ấy nói tâm trạng của mình rất tệ, hẹn cô ra ngoài uống rượu.



Hạ Phương đoán được có lẽ tiệc sinh nhật tối qua đã xảy ra chuyện gì, lập tức đồng ý đi tới quán bar nơi Lucy Mộ Dung đang uống.



Đây là một quán bar kiểu nhẹ nhàng.



Lúc này còn khá sớm, bên trong cũng không đông lắm.



Trên sân khấu nhỏ có một nhóm nhạc đang hát một bản tình ca trữ tình.



Lucy Mộ Dung ngồi trên ghế sofa trước sân khấu, đang cúi đầu uống rượu một mình.



Lúc Hạ Phương đi tới vừa khéo có một người đàn ông nhuộm tóc vàng đi tới bắt chuyện.



Lucy Mộ Dung đang khó chịu thấy người đàn ông đi tới thì bực bội đẩy anh ta một cái: “Đừng đụng vào tôi, cút!”



Người đàn ông đó vẻ ngoài cũng khá được, nếu là ngày xưa, dù Lucy Mộ Dung muốn từ chối cũng sẽ trêu đùa mấy câu, rốt cuộc hôm nay ăn phải thuốc nổ gì vậy?



“Người phụ nữ kia, cô có ý gì? Tôi đến mời cô uống rượu đã là coi trọng cô rồi!”, người đàn ông kia khó chịu sa sầm mặt, tiến lên muốn nắm lấy cánh tay Lucy Mộ Dung, nhưng lại bị Hạ Phương nắm lấy cổ tay hất mạnh một cái.



“Xin lỗi, bạn tôi uống say, ly rượu này tôi uống với anh được không?”, Hạ Phương đến để ngồi với Lucy Mộ Dung, không muốn gây chuyện, nên cô bưng ly rượu trên bàn lên, hờ hững nhìn người đàn ông.



Thấy Hạ Phương mặc áo sơ mi trắng, trông tao nhã và trong sáng, trên người mang theo khí chất lười biếng, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại và ngũ quan tinh xảo của cô, thật sự là đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt đi.



“Ha ha, người đẹp này biết điều hơn đấy”, người đàn ông nhìn chằm chằm Hạ Phương một lúc, sau đó mới cười nâng ly lên với cô.



Hạ Phương uống cạn ly rượu, người đàn ông vẫn không chịu từ bỏ, anh ta cứ làm phiền Hạ Phương, nói phải uống ba ly mới đủ thành ý.



Hạ Phương nhún vai, lại uống thêm hai ly.



Lucy Mộ Dung không ngồi nhìn được nữa, cô ấy đứng dậy giật lấy ly rượu của Hạ Phương: “Phương bảo bối, cậu làm gì thế, quan tâm mấy người này làm gì?”



Hạ Phương xua tay dỗ dàng Lucy Mộ Dung, đưa tay ra hiệu với người đàn ông: “Bây giờ có thể không làm phiền tôi và bạn tôi nữa rồi chứ?”



Người đàn ông này vốn còn hơi khó chịu, muốn tiếp tục gây chuyện.



Vừa khéo lúc này có một nhân viên phục vụ bưng hai ly rượu đi về phía này, không biết dưới chân vấp phải cái gì, hai ly rượu trong tay đổ về hướng Hạ Phương và Lucy Mộ Dung.



Hạ Phương nhanh nhẹn kéo Lucy Mộ Dung xoay một vòng, sau đó nhanh chóng di chuyển, người xung quanh còn chưa kịp nhìn rõ mà cô đã đón lấy cái mâm kia, rượu trong hai ly quay lại vào trong ly, cả một giọt cũng không tràn ra ngoài.



Cô trả mâm lại cho nhân viên đang há hốc mồm, nhìn người đàn ông tóc vàng cũng đang ngạc nhiên không kém ở bên cạnh: “Mời?”



Người đàn ông nào dám gây chuyện nữa? Anh ta sợ đến mức vội vàng rời đi, thở cũng không dám thở mạnh, thầm thấy vui mừng vì khi nãy mình không gây chuyện, nếu không với bản lĩnh của cô gái kia thì e rằng anh ta… sẽ bị đánh đến mức bật khóc.



Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Hạ Phương ngồi xuống bên cạnh Lucy Mộ Dung, thấy cô ấy cúi đầu, trong tay cầm ly rượu uống từng ngụm nhỏ.



Cô không hỏi gì Lucy Mộ Dung, chỉ bưng ly rượu lên cụng ly với cô ấy: “Cạn ly?”



Lucy Mộ Dung ngước mắt nhìn Hạ Phương, hai mắt ươn ướt: “Phương cục cưng, cậu không hỏi tại sao mình lại uống rượu giải sầu à?”

Trong quán bar bật nhạc tình cảm, dưới ánh sáng mờ mờ, nét mặt Lucy Mộ Dung có vẻ rất buồn.



Hạ Phương khẽ cười, cô cụng ly với Lucy Mộ Dung: “Uống thêm mấy ly thì cậu sẽ tự nói thôi”.



Lucy Mộ Dung nhìn khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Hạ Phương, cô ấy uống cạn ly rượu, tựa đầu lên vai cô.



“Phương cục cưng, sao cậu có thể bình tĩnh và ung dung khi đối mặt với tất cả mọi chuyện thế”, ánh mắt Lucy Mộ Dung hơi mơ màng, giọng nói cũng rất mê man: “Mình đã cố gắng lắm rồi, nhưng trong nháy mắt xảy ra nhiều chuyện như thế, mình vẫn không có cách nào để bản thân bình tĩnh lại, thậm chí mình còn không biết phải đối mặt với bản thân như thế nào”.


Nghe thấy thế, tầm mắt Hạ Phương xuyên qua ánh đèn, cong môi cười khẽ: “Có lẽ là đã trải qua quá nhiều chuyện, bị kích thích nhiều, nên dần dần có nhiều chuyện không thể ảnh hưởng đến mình”.
— QUẢNG CÁO —