Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 312: Đây cũng không phải một điềm báo tốt…



Hạ Phương đi lướt qua mấy người kia, còn chưa tới gần đã thấy có một cô gái không kềm được chạy đến trước mặt Tư Thành, nở nụ cười nụ cười xán lạn nhìn anh: "Chào anh đẹp trai, có tiện cho em xin số được không?"





Lúc Hạ Phương vừa bước ra từ thang máy, Tư Thành đã thấy được cô, thế là cứ khóa chặt tầm mắt vào người Hạ Phương.



Bỗng nghe được có người nói chuyện bên cạnh, anh hơi giật mình, dáp lời với giọng lạnh nhạt: "Không tiện".



Cô gái kia lập tức thay đổi sắc mặt, nói tiếp: "Ừm, em vừa cược thua bạn, anh giúp em một chút có được không?"



"Xin lỗi, không giúp được".



Nói xong, Tư Thành đi đến đón Hạ Phương ở ngoài cửa, nhận lấy túi xách trong tay cô: "Cực cho cục cưng rồi".

Hạ Phương liếc Tư Thành, hờ hững nói: “Hôm nay không bận à, sao lại đến sớm thế…”



“Ừm, tạm thời xong việc rồi, nhưng còn em…”



Nói đến đây, Tư Thành nhìn Hạ Phương bằng ánh mắt nghiêm túc: “Nghe nói có người gây chuyện với em?”



Tin tức của anh đúng là chậm chạp thật đấy!



Hạ Phương nhếch môi, không biết phải nói gì.







“Nếu em không muốn nhận đơn hàng này thì để anh xử lý giúp em”, Tư Thành thấy thái độ cạn lời của Hạ Phương, trong đôi mắt quyến rũ lộ vẻ cưng chiều.



Hạ Phương chớp mắt, nhướn mày nói: “Không cần, em có thể xử lý”.



“Được”, Tư Thành không nói nhiều mà gật đầu, tiến lên mở cửa xe cho Hạ Phương.



Thấy cô gái vừa bắt chuyện với anh còn chưa đi, Tư Thành cau mày đóng cửa xe lại, đang định đi tới chỗ ghế lại thì cô gái đó bỗng nhiên chạy tới.



“Anh đẹp trai, bây giờ bạn gái của anh cũng ở đây, nếu anh sợ cô ấy để ý thì em sẽ giải thích rõ với cô ấy được không? Em chỉ muốn kết bạn Wechat để hoàn thành nhiệm vụ thôi”.



Cô gái mặc áo hai dây phối với váy ngắn mày trắng, làm tôn lên vóc người lả lướt của cô ta, khuôn mặt trang điểm trông trắng nõn mềm mại, đôi mắt long lanh chớp chớp, tràn đầy ao ước khiến người ta không thể từ chối.



Dù là Hạ Phương ngồi trong xe thấy thế cũng có vẻ không đành lòng.



Tư Thành hờ hững cho tay vào túi quần, trong mắt loé lên sự lạnh lẽo: “Vợ tôi nói là cô ấy không đồng ý”.



Dứt lời, Tư Thành gõ lên cửa sổ xe.



Hạ Phương rất phối hợp hạ cửa sổ xuống, liếc Tư Thành một cái.



Tư Thành cười nói thêm: “Dù vợ tôi có đồng ý, tôi cũng không cho”.



Nói xong, Tư Thành đi vòng qua người nọ lên xe.



Còn Hạ Phương thì hơi buồn cười nhìn cô gái đang trợn mắt há mồm ở bên ngoài, thấy cô ta liếc mình một cái, còn thở hổn hển, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên ban đầu của cô ta.



Xem ra lại là một cô gái thảo mai.



Trên đường, Hạ Phương ngồi im, mãi không thấy nói gì.



Nhưng nét mặt không biết vì sao lại khiến Tư Thành cảm thấy dường như là cô có tâm sự.



Lúc xuống xe, Tư Thành nhìn thoáng qua Hạ Phương, thấy nét mặt bình tĩnh của cô thì chợt hơi sợ hãi, anh cất giọng trêu: “Em ghen à?”



Hạ Phương nhướn mày: “Không phải ông Tư đã từ chối rồi à? Em còn ghen gì chứ?”



Cô nói cũng đúng, nhưng mà…



Tư Thành cứ có cảm giác lạnh lẽo một cách khó hiểu.



Quả nhiên là cô rất không vui.



“Cục cưng, thái độ của em như thế sẽ dễ mất đi anh lắm đó”, Tư Thành khẽ thở dài, nét mặt ủ rũ: “Dẫu sao giọng điệu của em cũng như kiểu không quan tâm đến anh ấy”.



“?”, Hạ Phương nhìn Tư Thành như đang nhìn một tên ngốc.



Khiến Tư Thành càng tổn thương hơn.



Anh nhìn Hạ Phương với vẻ uất ức, một lúc lâu sau đó mới nói: “Dù sao cũng có nhiều người thích anh, nếu em không trông kỹ để người ta để ý thì phải làm sao?”



Lời Tư Thành nói khiến Hạ Phương nhận ra, dường như khoảng thời gian này cô đã bị Lục Trí Vân và Lệ Minh Nhã làm ảnh hưởng.



Cả thái độ với Tư Thành cũng không giống với trước kia.



Cô cho rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, nội tâm cô đã vô cùng kiên định, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì nữa.



Không ngờ…



Một khi bắt đầu quan tâm một người, cô vẫn không thể khống chế cảm xúc của mình.



Đây cũng không phải một điềm báo tốt…



Hạ Phương nhẹ nhàng nắm lấy tay Tư Thành, cô cười khẽ, nhướn mày nói: “Người để ý anh còn ít à? Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể để ý mà thôi. Có em ở đây, đừng ai hòng cướp anh đi”.


Vào khoảnh khắc mười ngón tay nắm chặt, Tư Thành có cảm giác dường như hồn vía của mình cũng bị Hạ Phương bắt đi mất.