Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 316: Bây giờ đã là bảy giờ rồi.



Cho nên lúc trước khi ra cái giá này, dù cô ta từng do dự, nhưng cũng chắc chắn lễ phục không thể hoàn thành thuận lợi.





Mãi đến lúc này, nhìn thấy bộ lễ phục xinh đẹp đến mức không nói nên lời này, cô ta mới biết mình đã suy nghĩ quá đơn giản.



Hạ Phương này lợi hại hơn trong tưởng tượng của cô ta quá nhiều.



Trên trán Lệ Minh Nhã nhất thời có mồ hôi đổ xuống.



Cô ta cắn môi nhìn chằm chằm màn hình lớn, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh được.



“Cô Lệ có hài lòng với lễ phục này không?”, khoảng năm phút sau, Hạ Phương mới nhẹ nhàng lên tiếng.



Nghe thấy giọng nói của Hạ Phương, Lệ Minh Nhã lấy lại tinh thần hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén tâm trạng kích động của mình, không để bản thân nhìn vào màn hình với cặp mắt nóng bỏng nữa.



Nhưng cô ta vẫn không thể khống chế, cứ nhìn về phía đó mãi.







“Cũng không tệ, gần như đã thiết kế đúng với yêu cầu của tôi. Nhưng mà… nếu tôi nhớ không lầm thì yêu cầu của tôi là làm bằng tơ lụa, sẽ trông mềm mại hơn, nhưng phần lót váy này của cô trông có vẻ là tơ tằm, nhưng bên ngoài lại là vải mỏng.



Đây là sai sót Lệ Minh Nhã cố gắng tìm ra khi nhìn xuống đơn hàng trên tay, dù không tính là vấn đề lớn, nhưng cũng đủ để làm khó Hạ Phương, cô ta muốn xem Hạ Phương sẽ nói thế nào.



Ai ngờ Hạ Phương lại bấm vào bút chuyển slide, một bức ảnh khác lập tức xuất hiện.



Lệ Minh Nhã không khỏi trợn mắt nhìn Hạ Phương.



Người phụ nữ này là cố ý!



Đúng thế, tấm ảnh tứ hai chỉ thiết kế bằng chất liệu tơ tằm đúng với yêu cầu của Lệ Minh Nhã.



Dù trông có vẻ mềm mại và dịu dàng hơn, cho người ta một cảm giác đoan trang và tao nhã.



Nhưng sau khi xem thiết kế kết hợp trước đó, thiết kế này trông có vẻ rất quê mùa và khô khan, không có chút cảm giác mới mẻ và thiết kế nào, thậm chí còn rất tầm thường.



Hạ Phương mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên tôi vẫn còn nhớ yêu cầu của cô Lệ, lúc đầu tôi cũng dựa theo yêu cầu của cô để thiết kế, nhưng có cảm giác như thế hơi thiếu sức sống, nếu kết hợp với vải mỏng thì lại khác. Là một nhà thiết kế, tôi không chỉ phải thiết kế một tác phẩm hoàn toàn phù hợp với khách hàng mà còn phải có phong cách riêng, có thể khiến khách hàng mặc vào sẽ thay đổi hoàn toàn, người người kinh ngạc. Chỉ không biết cô Lệ thích kiểu nào hơn?”



Dù Hạ Phương không nói, Lệ Minh Nhã cũng có thể nhìn ra tốt xấu của hai thiết kế.



Nhưng cô ta vẫn không quên mình đến đây gây chuyện, sau có thể dễ dàng bị một bản thiết kế chinh phục được?



“Thiết kế đầu tiên đúng là đẹp hơn, nhưng yêu cầu của tôi là màu đỏ thẫm, huống hồ những kim cương khảm lên kia trông không có chút trật tự nào, còn nữa…”



Lệ Minh Nhã kinh ngạc một lúc sau đó bắt đầu soi mói, cứ thế tìm ra được mười mấy vấn đề, nói mãi không ngừng.



Cuối cùng cô ta lạnh lùng nhìn Hạ Phương: “Thiết kế trưởng Hạ, tôi không hiểu về thiết kế, hy vọng cô có thể giải thích cho tôi”.



Không phải Hạ Phương cần tham gia buổi tiệc toàn cầu gì đó à?



Bây giờ đã là bảy giờ rồi.



Trong mắt Lệ Minh Nhã lộ vẻ khinh thường, dù không tìm ra khuyết điểm của Hạ Phương, cô ta cũng phải làm mất thời gian của cô.

Hạ Phương đã biết trước Lệ Minh Nhã sẽ soi mói gây chuyện, nên khi nghe thấy những chất vấn của cô ta, Hạ Phương không ngạc nhiên chút nào, mà còn nở nụ cười sâu xa.



Cô không sợ Lệ Minh Nhã gây chuyện, mà chỉ sợ Lệ Minh Nhã không gây chuyện ở đây mà đi nói xấu sau lưng thôi.



Hạ Phương rất kiên nhẫn giải thích cho Lệ Minh Nhã linh cảm thiết kế và nguyên lý cơ bản từng chút một.



Lần lượt giải đáp những vấn đề mà Lệ Minh Nhã vừa nói.



Nhưng Lệ Minh Nhã vẫn chưa hài lòng, cô ta sa sầm mặt nói: “Nên cô muốn nói với tôi là thiết kế của cô hoàn mỹ về lý thuyết, cũng hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, là một thiết kế hoàn mỹ đúng không?”



Hạ Phương cong môi: “Không dám nhận, hoàn mỹ hay không là định nghĩa của mỗi cá nhân. Dù sao lễ phục này là thiết kế cho cô Lệ, chỉ khi cô Lệ cảm thấy hoàn mỹ thì sự hoàn mỹ của nó mới có ý nghĩa”.



Lệ Minh Nhã đứng dậy, lạnh lùng nói: “Phải, cô đúng là đã thiết kế đúng như yêu cầu của tôi, nó thật sự rất đặc biệt, rất duy mỹ, khiến người ta vừa nhìn thấy đã kinh ngạc. Nhưng tôi nhìn thế nào vẫn không thấy nó đáng giá hai trăm triệu”.



Hàm ý là lễ phục này thiết kế rất tốt, mọi mặt đều phù hợp với yêu cầu của Lệ Minh Nhã, nhưng cô ta cảm thấy bỏ một số tiền lớn đi mua lễ phục là không đáng giá.



Nói thẳng ra là cảm thấy lễ phục này có hoàn mỹ hơn nữa cũng chỉ là một lễ phục bình thường, thiết kế rất đẹp, nhưng không đến mức cô ta phải bỏ ra hai trăm triệu để mua nó.

— QUẢNG CÁO —