Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 321: "Cậu nói thêm một tiếng nữa xem!"



Khi Hạ Phương chạy đến thì đã hơn mười hai giờ khuya nhưng trụ sở LM vẫn đèn đuốc sáng trưng.





Văn phòng Tổng giám đốc và phòng làm việc của Tổng thiết kế lại càng bật điện hết công suất.



Hạ Phương sải bước đi về phía văn phòng Sở Lâm Xuyên, còn chưa đến nơi đã nghe tiếng cãi nhau tưng bừng.



"Cậu còn gì để nói nữa hả Sở Lâm Khôn? Tôi thật sự hối hận vì đã đồng ý để sếp Phương cho cậu cơ hội! Tôi sẽ tố cáo với cô ấy cậu là hạng hẹp hòi thiển cận, chỉ thích giở trò khôn vặt, không màng tất cả để đối phó tôi!"



Sở Lâm Khôn nhăn mặt đầy khó chịu, ngẩng lên hỏi: “Anh có ý gì hả? Ý anh là chuyện này do tôi gây ra?"



Cậu ta cười khẩy: “Đang yên đang lành, tôi lấy danh tiếng và tương lai của LM ra làm trò đùa để làm gì? Anh thật sự cho rằng tôi chỉ là thằng ngu không biết nên làm gì và không nên làm gì sao?"







"Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết đến, không phải cậu thì còn ai vào đây nữa? Uổng cho lúc sếp Phương hỏi có thể tin vào cậu được không, tôi còn thế thốt rằng tuy thường ngày cậu hay đối nghịch với tôi, muốn kiếm chuyện hãm hại tôi, khiến tôi khó khăn lắm mới đi đến vị trí này, nhưng trong công việc thì nghiêm túc, có thể tin cậy, tuyệt đối sẽ không qua loa. Nhưng kết quả thế nào?"



Sở Lâm Xuyên kết thúc một tràng dài bằng tiếng hừ lạnh, ánh mắt nhìn Sở Lâm Khôn như đao sắc: “Cậu đối xử như vậy với niềm tin của tôi và sếp Phương sao?"



"Anh có chứng cứ gì chứng minh tôi là thủ phạm không? Nếu anh nói chỉ có mấy người chúng ta biết chuyện này thì tại sao chỉ có thể tại tôi chứ không phải tại anh?", gương mặt Sở Lâm Khôn đỏ lên vì tức giận, cao giọng quát: “Tôi còn nghi rằng anh ganh tị vì sếp Phương giao hạng mục này quan trọng cho tôi nên ra tay ngáng đường hãm hại, để cô ấy mất lòng tin ở tôi, còn cố tình tiết lộ bí mật để đuổi việc tôi!"



"Đcm cậu!", Sở Lâm Xuyên quát to, mặt cũng đỏ không kém: “Toàn bộ LM này đều là của tôi! Việc gì tôi phải đẩy công ty vào chỗ khó chỉ vì cậu? Cậu nghĩ cậu quan trọng lắm à?"



"Hừ, anh có thể buộc tội thì tôi không được phép minh oan cho bản thân? Hay anh đang tự quan trọng hóa bản thân mình lên quá rồi, Sở Lâm Xuyên?", sự mỉa mai lan tràn trong giọng Sở Lâm Khôn, giọng lại bén ngót như dao.



"Cậu nói thêm một tiếng nữa xem!", trán Sở Lâm Xuyên nổi gân xanh, phẫn nộ đến nỗi có thể ra tay đánh người bất kỳ lúc nào.



Hạ Phương đẩy cửa bước vào, hạ giọng lên tiếng: “Sếp Xuyên, sếp Khôn, khi xảy ra vấn đề thì quan trọng nhất là giải quyết rồi mới đến truy cứu trách nhiệm”.



Cô chỉ mặc áo phông quần bò, mái tóc dài xõa tung còn mang theo hơi nước, gương mặt sáng sủa, đôi mắt sáng ngời như một sinh viên đại học.



Nhưng vẻ lạnh lẽo ngang tàng và ánh mắt sắc bén kia làm cho không ai có thể bỏ qua cô, ai nấy đều đứng thẳng dậy, tiếng thở cũng nhẹ hơn.



Cô đi đến đứng giữa hai anh em đang khắc khẩu, nhìn họ một cái: “Chuyện đã xảy ra rồi thì việc cần kíp bây giờ là liên lạc với Can và nhanh chóng dập tắt dư luận trái chiều”.



"Vâng thưa sếp!", Sở Lâm Xuyên và Sở Lâm Khôn nghe vậy thì xấu hổ ra mặt.



Thân là Tổng giám đốc và Phó giám đốc, khi công ty xảy ra bê bối lớn thì việc đầu tiên họ làm không phải là xử lý vấn đề hay làm giảm ảnh hưởng xấu, tránh tổn thất cho LM, mà lại là nghi kỵ đối phương - bây giờ nói lại ai cũng thấy mất mặt.



Thư ký Tần Duệ của Sở Lâm Xuyên đưa trà nóng đến rồi im lặng đứng sang một bên.



Anh ấy đưa tablet sang cho Hạ Phương, nói với giọng nặng nề: “Tôi đã điều tra những tài khoản loan tin kia. Địa chỉ IP đều bị ẩn nên không rõ là ai, nhưng đại khái là nhân viên trong công ty, bằng không thì không thể biết nhiều như vậy được”.



Hạ Phương nhìn xem, thấy chỉ chưa đến nửa tiếng từ khi tan làm mà hotsearch weibo đã có đến ba, bốn mục liên quan đến LM, độ thảo luận còn không ngừng tăng lên.



Sở Lâm Xuyên đã nhấn vào tài khoản của người đầu tiên đưa tin.



Bên trong chỉ có một dòng nội dung: "Đây chính là lý do Can mâu thuẫn với Amphile bằng mọi giá à?"



Bài đăng tag tài khoản của Can và tập đoàn Amphile, còn đính kèm một tấm ảnh chụp trang đầu của hợp đồng hợp tác.



Nó khiến khóe môi Hạ Phương nâng lên thành một nụ cười lạnh, sắc mặt trầm hẳn xuống.



Sở Lâm Khôn giật thót, vừa nuốt khan vừa nói: “Sếp Phương, chuyện này... tôi thật sự không biết...”