Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 408: “Tóm lại vẫn không cho tôi xem lễ phục chứ gì?"



Lâm Thư Nhã tuy không đồng ý ngay với Ngô Bội Bội nhưng trong lòng cũng đã rung rinh.



Lần này cô ta đến kho hàng cũng chỉ để thử vận may, nào ngờ lại thật sự bắt gặp họ đang may lễ phục tại đây.





Trước đó cô ta đã đến nhà máy một chuyến.



Sau khi giả vờ như vô tình hỏi thăm lễ phục mới được cho hay rằng nó đã không còn nằm trong xưởng nữa.



Lại bóng gió xa gần một phen mới biết nó đã được đưa đến kho hàng.



Cô ta cho rằng đến đây lúc nửa đêm thì sẽ không có ai.



Chỉ cần chụp vài pô hình cho Ngô Bội Bội xem cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của đối phương.



Lâm Thư Nhã không nhất định phải rời khỏi LM, nhưng nếu như LM thật sự muốn đuổi cô ta đi thì chỉ cần có cam kết của Ngô Bội Bội, cô ta vẫn sẽ còn một đường lui.







Nếu có thể, Lâm Thư Nhã đương nhiên vẫn muốn ở lại.



Công ty khác có nổi đến đâu đi nữa cũng không bằng được LM - cung điện mà mọi nhà thiết kế trên toàn cầu đều mơ ước được đặt chân vào.



Bản thân cô ta cũng đã phải tốn không ít tâm huyết và nỗ lực để gia nhập.



Nếu thật sự không thể ở lại nữa thì cô ta cũng muốn rời đi một cách có thể diện.



Nhưng lúc này bỗng dưng nhớ lại mình nên làm cơm cho Sở Lâm Xuyên, Lâm Thư Nhã bèn quên béng việc gửi video cho Ngô Bội Bội.



Thay vào đó lại bận rộn qua lại trong phòng bếp với gương mặt đỏ lừ, thậm chí còn vui vẻ ngân nga một bài hát.



Hạ Phương nhìn thấy hình ảnh này mà cạn lời.



Một đối thủ cứ thế mà bị nhan sắc của Sở Lâm Xuyên chinh phục ư?



Mà họ Sở kia trông cũng khá thật chứ không đùa.



Ngặt nỗi Hạ Phương lại ngày ngày chung đụng cùng cái người sở hữu dung nhan tuyệt thế là Tư Thành nên đã miễn dịch với các thể loại "trai đẹp" từ lâu, ngay cả cao cấp như Sở Lâm Xuyên cũng không có cửa lọt vào mắt cô.



Xử lý công việc xong, Hạ Phương vừa ngáp vừa lái xe về nhà.



Hôm sau, Lệ Minh Nhã đã có mặt tại văn phòng của cô từ sáng sớm, hai chân vắt chéo đến là đắc ý.



"Nào sếp Phương, hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn, lễ phục của tôi may đến đâu rồi hả?", cô ta nhấp ngụm trà do Tô Tử Ninh mang đến, hếch mặt hỏi một cách đầy khiêu khích.



Lệ Minh Nhã phải thừa nhận Hạ Phương đúng là có chút bản lĩnh khi đã đưa đến cho cô ta một thùng kim cương không biết ở đâu ra.



Nhưng nó đã bị các ban ngành liên quan giữ lại khi vừa đến Giang Lâm.



Lệ Minh Nhã dầu gì cũng là người đứng đầu thế giới ngầm, làm sao lại không móc nối với lãnh đạo thành phố cho được.



Phàm là đá quý có liên quan đến Giang Lâm đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, một khi phát hiện đó là kim cương thì lập tức có người liên lạc với chú của cô ta.



Người này không ngờ lại có người thật sự thó được ngần này kim cương từ trong tay mình, tự hỏi chẳng lẽ thật sự có cá lọt lưới?



Thế là giận dữ gây áp lực lên các ban ngành, bắt phải tạm giữ số kim cương đó lại.



Không cần lâu lắm, chỉ ba ngày là được, bao nhiêu tổn thất ông ta sẽ chịu.



Đã vậy, người này còn chịu khó đi chào hỏi với lãnh đạo cấp trên.



Thế là số kim cương của Hạ Phương đã bị giữ lại một cách quang minh chính đại như vậy.



Ngày mai là đến hạn phải giao lễ phục, Lệ Minh Nhã muốn xem Hạ Phương không có số đá quý ấy trong tay sẽ dự định làm thế nào.



Hạ Phương ung dung đi vào văn phòng, nghe cô ta hỏi vậy thì chỉ cười nói: “Cô Lệ xin cứ yên tâm, chúng tôi đã hứa thì sẽ hoàn thành đúng thời hạn. Cô cũng đợi nhiều ngày rồi, cần gì phải vội vã vì một ngày cuối như thế?"



Sắc mặt Lệ Minh Nhã sa sầm: “Tóm lại vẫn không cho tôi xem lễ phục chứ gì?"



— QUẢNG CÁO —