Mấy nhân viên trong quầy chuyên doanh, bao gồm cả cửa hàng trưởng, đều bị âm thanh này hấp dẫn, vội vàng chạy đến hòng cứu vãn tình hình.
Nhưng khi nghe Tần Như Sương giở giọng nhõng nhẽo với người ở đầu bên kia điện thoại, tất cả chỉ biết im lặng nhìn nhân viên vừa lên tiếng kia với vẻ thương hại.
Cửa hàng trưởng lặng lẽ đi tới, thì thầm với cô ta: “Đúng giọng sếp Xuyên bên kia rồi. Lát nữa đừng nói gì hết, để tôi xử lý”.
Nhân viên bán hàng cảm động không thôi, đồng thời như được tiếp thêm sức mạnh, bèn lắc đầu nói.
“Không sao, cái này em làm được”.
Cửa hàng trưởng nhướng mày: “Được cái gì mà được? Người ta là em của sếp Xuyên, cô lỡ gây phật ý rồi thì sau này còn làm ăn gì nữa?”
Nhân viên chỉ càng thêm kiên quyết: “Em làm được mà, anh cứ tin em”.
Thấy vẻ mặt cửa hàng trưởng đan xen giữa nghi ngờ và lo lắng, cô ta bèn len lén chỉ Hạ Phương đang ung dung ngồi trên ghế cao trong bộ trang phục do chính mình thiết kế. Nhân viên thì thầm: “Cô ấy là thiết kế trưởng đó”.
Ban đầu cửa hàng trưởng còn chưa hiểu, trên mặt toát ra mấy dấu chấm hỏi.
Nhân viên chỉ phải gật đầu lia lịa, dùng ánh mắt nói rằng: Ừ, đúng là thế đấy.
Cửa hàng trưởng mới trợn mắt há mồm, á khẩu không nói nên lời.
Tần Như Sương bên kia cúp điện thoại, vừa đứng đợi Sở Lâm Xuyên xuất hiện, vừa ngạo mạn nhìn nhân viên trong cửa hàng và Hạ Phương, lên tiếng cảnh cáo: “Biết điều thì bây giờ bắt cô ta cởi cái váy ra đưa cho tôi còn kịp”.
Hạ Phương chỉ cười khẩy.
Nhân viên phẫn nộ đến đỏ cả mặt nhưng không biết nói gì.
Lucy Mộ Dung lại là người lên tiếng: “Buồn cười, quần áo để ở trong cửa hàng là để bán. Anh của cô là sếp đúng không? Nếu cô thích cái váy này như vậy thì sao ngay từ đầu không đem về và mặc luôn đi? Đã bày ra mà không cho người khác mua, sau này còn khách nào dám tới nữa?”
“Không cần cô lo. Lấy danh tiếng trong nước của LM, chỉ cần có sản phẩm là sẽ có người mua. Cô tưởng ai cũng phải thắt lưng buộc bụng, đến Tết cũng không được ăn no chỉ để mua một cái váy như các cô sao?”
Tần Như Sương mỉa mai đến là khoái trá.
Hai má Lucy Mộ Dung đỏ bừng, suýt nữa đã giở công phu chửi tay đôi với đối phương.
“Nên tôi đã nói anh cô khóa thẻ tín dụng của cô, bắt đầu từ tháng này trở đi”.
Một giọng nói lạnh tanh đi kèm với tiếng bước chân bất ngờ vang lên sau lưng.
“Anh… anh Thành…”, Tần Như Sương quay lại, hai mắt lập tức sáng rỡ, kích động nhào tới muốn ôm Tư Thành: “Sao anh lại đến đây?”
Tư Thành lại bước sang bên né tránh, lãnh đạm nói: “Cô đã hai mươi sáu tuổi rồi”.
Hai sáu thì thế nào? Tần Như Sương không hiểu.
Anh ấy ba mươi, mình hai sáu, chẳng phải là độ tuổi phù hợp nhất sao?
“Anh cô nuông chiều cô từ bé không phải là để cô ăn bám cả đời, mà là muốn cho cô một môi trường tích cực để trở thành một người tự tin. Nếu cô đã trưởng thành thì nên tự dựa vào sức mình đi lấy những gì mình thích”.
Vẻ hớn hở trên mặt Tần Như Sương tắt ngúm, vừa lắc đầu vừa nói: “Nhưng anh hai em tự nguyện cho em mà, mấy thứ này ảnh bỏ tiền ra mua được chứ bộ. Em đâu có giống mấy người lúc nào cũng phải đầu tắt mặt tối kia đâu, em có điều kiện hưởng thụ những gì em muốn mà”.
Lần đầu tiên nghe được lý do ăn bám đến là quang minh chính đại này khiến Tư Thành lộ ra vẻ mỉa mai: “Vậy cô cho rằng tài sản hôm nay của anh cô là từ rên trời rơi xuống, chứ không phải vì anh ấy đầu tắt mặt tối đi làm?”
“Em…”
Anh không cho Tần Như Sương cơ hội lên tiếng mà đi vòng sang bên Hạ Phương. Nhìn cô gái toát ra khí chất cao sang quý phái, thanh tao lại không kém phần thành đạt, khóe môi anh vô thức cong lên.
Đây không phải lần đầu anh cảm thấy vui sướng, vì sự xúc động hôm ấy đã giúp anh gặp được người phụ nữ có thể khiến anh vui vẻ từ trong ra ngoài thế này.
Nếu đổi lại là Tần Như Sương… chắc anh sẽ điên mất.
“Rất hợp với em”, Tư Thành cười cười, trong mắt là yêu thích vô ngần.
Hạ Phương mới ung dung đứng dậy, nện bước đi đến, vươn tay chỉnh lại cổ áo cho anh: “Vậy chẳng biết anh Tư có định tặng tôi không?”
Vốn cô là nhà thiết kế nên cũng không cần trả tiền cho chiếc váy này, chỉ cần quẹt thẻ trừ giá chi phí vào tiền lương là được.
Nhưng cô quyết định mua, bởi vì cô biết Tần Như Sương chính là người giữ chân Tư Thành đêm đó.
Đến khi nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Tần Như Sương khi Tư Thành xuất hiện, Hạ Phương mới biết cô ta không chỉ thương nhớ chồng cô mà còn cố tình đến gây sự với cô.
Mà cô trước giờ tuy không thích gây sự, nhưng cũng không ngán ai.
Đối phương đã đến trước mặt khiêu khích, mình không cho nó ăn đòn ngã ngửa thì có phải ki bo quá không?
Tư Thành cúi đầu, nhìn thấy vẻ ranh ma trên mặt Hạ Phương thì lại nở một nụ cười dung túng, đưa tay xoa đầu cô: “Đương nhiên là tặng rồi”.
Đoạn anh lấy thẻ ra, đưa cho nhân viên nãy giờ vẫn há hốc mồm: “Số tiền ban nãy nhờ cô hoàn trả vào tài khoản vợ tôi. Dùng thẻ của tôi mà trả”.
Ơ này, hai người muốn khoe tình cảm thì có cần đến mức này không?
Làm như người xung quanh là không khí á?
Ngược đãi trái tim người độc thân thế này là có bị quá đáng lắm không?
Nhưng mà… nhưng mà ngầu quá trời quá đất!!!!
Lucy Mộ Dung đang điên cuồng gào thét trong lòng, chỉ còn kém bước nhào tới hô to “anh ơi anh ngầu quá”.
Trước kia cô ấy còn lo lắng không thôi khi nghe tin Hạ Phương cưới một anh chồng làm phục vụ khách sạn, sợ bạn mình bị lừa, nhưng bây giờ lại sẵn sàng vỗ tay cổ vũ, tung cờ hiệu khen thưởng này nọ.
“Dùng thẻ của tôi”, đây là bốn chữ là bao nhiêu cô gái mơ ước được nghe trong đời.
Lucy Mộ Dung chỉ cảm thấy đôi này thật là hợp nhau đến từng ngóc ngách, bèn quyết định về sau phải khen Tư Thành nhiều hơn, để hai người họ bách niên giai lão.
Nhân viên vẫn ngơ ngác há miệng, định nói rằng chiếc thẻ kim cương của nhà tổng thiết kế kia vốn không phải trả bất kỳ khoản tiền nào.
Nhưng lại bị một ánh mắt cảnh cáo từ Hạ Phương khiến cho phải nuốt ngược lời vào trong, nhận lấy thẻ của Tư Thành mà thanh toán.
Bị bón cơm chó cho no cả bụng là thế đấy, nhưng nhân viên vẫn cảm thấy lâng lâng.
Bởi vì hai người này đúng là trời sinh một cặp!
“Anh Thành… anh…”, bên kia, Tần Như Sương đã bị chuỗi hành động này của Tư Thành làm cho chết trân.
Cô ta kích động chạy tới nắm tay anh, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Hạ Phương xô ra.
“Chồng tôi bị dị ứng với mùi của phụ nữ khác, làm ơn tránh xa anh ấy ra”, Hạ Phương chun mũi, kéo Tư Thành lùi lại khỏi Tần Như Sương.
Đây là lần đầu tiên Tư Thành nhìn thấy Hạ Phương tỏ thái độ chiếm hữu mạnh mẽ đến vậy.
Cảm giác cũng đã phết.
“Cô… cô…”, Tần Như Sương lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh Thành, anh là của em, của em mà…”
Tư Thành chỉ bắn sang một ánh mắt xem thường rồi lại nhìn Hạ Phương.
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cô nhìn thấy được loại cảm xúc mang tên cưng chiều ở đáy mắt anh.
Mà trong mắt cô, Tư Thành thấy được vẻ hài lòng thỏa mãn.