Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 86: Nói chi đến giúp đỡ nhà họ Tần.





Đương nhiên là Tư Trường Thịnh biết chuyện này, nhưng ông ta là người có hy vọng thừa kế nhà họ Tư nhất hiện tại, ông ta không thể tuỳ tiện chắp tay nhường lợi ích của mình cho người khác được.



Ông ta nhất định phải có được nhà họ Tư.



Nhưng vì di chúc ở chỗ luật sư nên tạm thời ông cụ vẫn chưa thể chết.



Đây cũng là nguyên nhân khiến Tư Trường Thịnh liều mạng muốn Hạ Phương cứu sống ông cụ như thế.



Tư Thành nhìn thấu mọi thứ, cũng vì thế nên anh mới phải nhúng tay vào chuyện nhà họ Tư.



Đặc biệt là…



Nghĩ tới ông cụ, Tư Thành khẽ thở dài.



Nếu có thể, anh thật sự không muốn dính líu gì đến chuyện nhà họ Tư cả.



Nhưng bây giờ không thể mặc kệ được.



Ngồi ăn cùng Hạ Phương, thấy dáng vẻ ăn ngon lành của cô, Tư Thành không khỏi cong môi, quan tâm gắp thức ăn, phục vụ khiến Hạ Phương vô cùng thoải mái.



Tư Thành vốn định đưa Hạ Phương đến chỗ sư phụ, nhưng ăn uống no say rồi, Hạ Phương lại từ chối.



“Không bằng anh cho tôi mượn xe chạy, tôi tự đi là được?”, cô cười nhẹ: “Cậu Sáu bận rộn như thế, đi rồi lại về quá lãng phí thời gian”.



“Không lãng phí”, Tư Thành nhướn mày: “Có thể đưa bà Tư đi là vinh hạnh của tôi”.







Nhưng mà cô không muốn…



Có điều Tư Thành cứ bắt buột phải đưa, Hạ Phương tìm mấy cái cớ đều bị Tư Thành thuyết phục một cách dễ dàng.



Cô không thể nói gì hơn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tư Thành lên xe.



Không khéo ở phía sau họ, Lưu Vi Vi cũng trùng hợp hẹn sư huynh kia đến đây ăn cơm.



Ăn xong ra ngoài thì thấy Hạ Phương và Tư Thành lên xe, sắc mặt cô ta cứng đờ, kéo sư huynh bên cạnh lại.



“Quả nhiên bọn họ ở Kinh Thành”, Lưu Vi Vi kích động theo sau, muốn nhìn rõ hơn.



Có điều Hạ Phương và Tư Thành đã lên xe, sau đó lái xe rời đi.



Nhưng Lưu Vi Vi gần như có thể chắc chắn hai người chính là Tư Thành và Hạ Phương, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác kích động, thầm nói: Quả nhiên mình đoán không sai! Người đàn ông đó đúng là nhân vật lớn ở Kinh Thành.



Một người đàn ông cao lớn đẹp trai và xuất sắc như thế lại bị người phụ nữ chẳng ra cái gì kia cướp mất?



Không, cô ta không phục.



Cô ta nhất định phải nghĩ cách cướp anh lại.



“Em nói gì cơ?”, bên cạnh có một giọng nam nhẹ nhàng vang lên.



Lưu Vi Vi lấy lại tinh thần, con ngươi đảo tới đảo lui, sau đó cô ta lắc đầu nói: “Không có gì, trùng hợp nhìn thấy người quen thôi”.



Sư huynh kia cũng không nghĩ gì nhiều.



Lưu Vi Vi lại nói: “Sư huynh, anh có thể nói với em nhân vật lớn bí ẩn của nhà họ Tư kia là ai không?”



Sư huynh nhìn cô ta, sau đó cười nói: “Em cũng đã nói là nhân vật bí ẩn rồi, anh cũng không biết nhiều về người đó. Chỉ nghe nói anh ta là một người lòng dạ độc ác, quyết đoán tàn nhẫn, thực lực và thủ đoạn vượt xa cậu Cả nhà họ Tư kia. Rất có khả năng anh ta sẽ trở thành người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai…”



Người nắm quyền của nhà họ Tư trong tương lai?



Đáy mắt Lưu Vi Vi lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Tư Thành, cô ta không nhịn được nín thở.



Nếu người đàn ông này thật sự là người đó, thì sau khi cướp anh về, chẳng phải cô ta sẽ được cả danh lẫn lời, trở thành người được phụ nữ cả thiên hạ hâm mộ sao?



Chỉ nghĩ thôi, trong mắt Lưu Vi Vi đã không khỏi hiện lên ánh sáng hạnh phúc.



Cô ta quyết định rồi, lần này sau khi giành thứ hạng trong cuộc thi múa, cô ta sẽ trở về giành lấy Tư Thành!

Hạ Phương lái xe chở Tư Thành thẳng một mạch đến ngoại ô rồi mới dừng lại ở sơn trang.



Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là hôm nay nơi này lại có khách.



Bằng chứng là mấy chiếc xe đang đậu trong khoảnh sân im lìm vắng lặng.



Chiếc nào chiếc nấy đều là xe sang, giá trị chắc chắn không thấp.



Hạ Phương đánh mắt sang Tư Thành, thầm hỏi anh có nhận ra chúng không.



Tư Thành tuy lớn lên ở Giang Lâm nhưng từ sau khi thành niên lại ra nước ngoài hoặc hoạt động ở Kinh Thành, gần đây mới trở về Giang Lâm để kế thừa tài sản nhà họ Tư.



Anh nắm rõ cục diện Kinh Thành trong lòng bàn tay, vì vậy chỉ liếc mắt một cái là biết được lai lịch của những chiếc xe này.



"Nhà họ Tần”.



Hạ Phương nhướng mày: “Một trong bốn đại gia tộc ấy à?"



"Ừm”.



Trùng hợp phết...



Chẳng phải chính là mấy người lần trước cô cứu đó sao?



Nếu cô nhớ không lầm thì ông cụ Tần không có vấn đề gì, nhưng thiếu niên kia... sức khỏe không được tốt cho lắm.



Họ lặn lội đến đây, hẳn là để tìm Dược Cốc rồi nhỉ?



Tiếc rằng ông già kia đã ẩn cư mười mấy năm rồi, còn lâu mới chịu ra đi gặp ai.



Nói chi đến giúp đỡ nhà họ Tần.



E rằng chuyến nay họ phải trắng tay mà về rồi.



Nghĩ đến nhà họ Tần, Hạ Phương lại bất chợt nhớ việc Lục Anh Đường giả mạo làm ân nhân cứu mạng của hai ông cháu kia. Giờ này chắc hắn ta đang vui vẻ hưởng thụ sự đền đáp trả ơn từ nhà bọn họ nhỉ?



Nhưng không biết còn kéo dài được đến khi nào đây.


Cô thật sự mong chờ đến ngày lời nói dối ấy bị vạch trần.
— QUẢNG CÁO —