Cuộc thi CUMCM năm nay thu hút những sinh viên đứng đầu của các trường đại học có tiếng tham gia, khiến các học sinh và giảng viên vô cùng quan tâm.
Cuộc thi có tổng cộng năm giải thưởng, trong đó giải cao nhất là giải Outstanding Winners (giải đặc biệt), hơn 20.000 đội mô hình toán học* xuất sắc thì chỉ có 35 đội giành được giải thưởng này.
(*Mô hình toán học: (Mathematical Model) mô hình toán học là một mô hình trừu tượng sử dụng ngôn ngữ toán để mô tả về một hệ thống. Mô hình toán được sử dụng nhiều trong các ngành khoa học tự nhiên và chuyên ngành kĩ thuật đồng thời trong cả khoa học xã hội.)
Một trong những số đó là đội của Hứa Bùi.
Càng khiến toàn sinh viên Lan Đại tự hào hơn đó chính là luận văn của đội Hứa Bùi, với tư cách là bài luận đại diện cho cuộc thi năm nay đã xuất hiện trên trang đầu của web CUMCM.
Chỉ trong chốc lát, các diễn đàn của Lan Đại là các loại hưng phấn vui mừng.
Đương nhiên niềm vui không chỉ giới hạn ở sinh viên Lan Đại, còn có những sinh viên ở trường cao đẳng khác, thậm chí còn có người lên Weibo làm một bản giới thiệu sudoku phổ cập về chiến tích chói lọi của đội mà Hứa Bùi dẫn dắt.
Thư Nhu Nhi không quan tâm đến những chuyện này, nhưng lúc lướt Weibo cô ta tình cờ thấy #Luận văn Lan Đại đại diện cho CUMCM# trở thành cụm từ được tìm kiếm phổ biến nhất.
Nên cũng vào xem một chút.
Bên tai là tiếng cằn nhằn của người đại diện.
Lúc thì oán trách các cô lần này không đủ độ hot, lúc thì lại phàn nàn hình tượng thiết lập của cô ta không rõ ràng, không đủ khả năng thu hút người hâm mộ v…v…
Ánh mắt Thư Nhu Nhi rũ xuống, cô ta lên tài khoản của nghệ sĩ, thêm một post Weibo mới.
MIX- Thư Nhu Nhi: [Chúc mừng anh Hứa Bùi, từ khi còn nhỏ em đã biết anh nhất định có thể làm được điều này, em tự hào về anh.]
Cô ta mở ví tiền lấy tấm ảnh chỉ có hai người ra.
Mấy hôm trước cô ta đã được debut với tư cách là thành viên của một nhóm nhạc, số lượng người hâm mộ rất đông đảo.
Chỉ vài phút trôi qua đã có rất nhiều lượt bình luận.
[??? Chuyện gì vậy? Thông báo chính thức của con gái*? Phòng của tôi bị sụp rồi à?]
(*Nguyên văn là 女鹅 – [nǚé], đồng âm với 女儿 – [nǚér] – con gái, nhưng dễ thương hơn một chút.)
[Tân fan bình tĩnh, phòng chưa bị sập, đây là người anh cùng lớn lên với chị í, fan lâu năm đều biết. Trong thời gian thi đấu, chị gái này đặc biệt vì anh nên mới đồng ý cho tạp chí Lan Đại phỏng vấn đấy.]
[Móa nó! A a a a a đây không phải là Hứa thần sao? Móa nó móa nó! Tôi là một tên phế vật vừa mới tham gia CUMCM xong, vậy mà lại nhìn thấy nam thần giới học thuật trên Weibo của chị tôi! Song trù cuồng hoan a a!]
(Ý ở đây đại khái là hai bên cùng vui.)
[Tôi vừa tìm thông tin sơ lược về Hứa Bùi, quá là trâu bò rồi! Học tra xin quỳ lạy!]
[Chị Nhu Nhi cũng là học bá của Lan Đại chắc không còn ai không biết rồi? Quả nhiên, đúng là người học giỏi đều thu hút lẫn nhau mà! Đôi thanh mai trúc mã song nhan bá cộng thêm song học bá đúng là đẹp đôi đến mức dập đầu luôn mà!]
[…]
Có người biết chuyện đưa dưa của Thư Nhu Nhi bên này sang diễn đàn Lan Đại, vì vậy ngoại trừ bàn tán về đội của Hứa Bùi leo lên trang nhất CUMCM, trang nhất còn có thêm mấy quả dưa về đời tư của Hứa Bùi nữa.
[Xem ra Hứa thần và Thư Nhu Nhi thật sự là thanh mai trúc mã rồi, trước kia Lâm Tuyết Mẫn xảy ra chuyện, tôi còn tưởng bài báo của cô ta là giả đấy.]
[Nụ cười kia của Hứa thần, con mẹ nó đúng là quá tuyệt! Bao lâu rồi bà chưa được thấy Hứa Thần cười như vậy? Thanh mai trúc mã hết đường chối cãi.]
[Ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, còn nhớ video nịnh nọt của nàng hoa khôi cùng với Hứa Bùi hai ngày trước không? Trong lòng Hứa thần không biết có bao nhiêu chán ghét đâu! Tiểu thanh mai lại đăng tấm hình này lên, chẳng phải là vả đôm đốp vào mặt hoa khôi sao? Chậc, tôi đúng là xấu hổ thay hoa khôi mà.]
[Nói thật, hoa khôi tỷ tỷ cũng khá là trâu bò đấy, cả ngoại hình lẫn khả năng làm việc đều rất tuyệt, nhưng đừng có dính lên người Hứa thần nữa được không, Hứa thần không ăn cái loại này đâu, đổi món trà khác đi được không vậy?]
[…]
Các cuộc thảo luận trên mạng diễn ra phải gọi là sôi sùng sục, Quan Văn Cường nhìn những dòng bình luận, nhéo chân mày rơi vào trầm tư.
Quan Văn Cường vốn dĩ muốn lên diễn đàn trong trường lén xem mọi người khen ngợi cậu ta như nào, mới đầu còn khen rất bình thường, một bộ thả rắm cũng ra cầu vòng, cậu ta nhìn mà mặt mày hớn hở, suýt chút nữa thì cười sảng thành tiếng.
Kết quả là nhìn nhìn một chút lại thấy hơi không bình thường.
Một hồi nhắc đến tiểu thanh mai của Bùi ca, một hồi lại có người nói mấy lời quái gở về Nhan Thư.
Thật sự không dám giấu diếm, cậu ta ở cùng với Bùi ca lâu như vậy cũng chưa hề nghe anh nhắc đến Thư Nhu Nhi gì đó.
Ngược lại thì Nhan Thư, nhắc đến không ít.
Cái gì mà bộ sách toán học này thích hợp với những người mới bắt đầu, mua cho Nhan Thư một bộ.
Cái gì mà phải sắp xếp công việc để trống tối thứ hai và thứ sáu vì Nhan Thư phải đến phòng làm việc học thêm.
…
Những chuyện như thế, nhiều đếm không xuể.
Đoạn video kia chỉ chiếu mỗi khúc Nhan Thư gắp đồ ăn cho Hứa Bùi, sau đó còn không phải Bùi ca muốn hồi báo nên đã đưa hết cho cô ấy những con tôm càng mà cậu đã bóc vỏ ư!
Cậu chỉ muốn gắp thêm một con thôi mà đã bị Bùi ca đánh vào tay rồi đấy!
Con mẹ nó như vậy gọi là chán ghét?
Không được, cậu phải tranh thủ nói chuyện này với Bùi ca, không thể để Nhan Thư khi không lại bị chỉ trích được.
Quan Văn Cường nghĩ vậy liền nhanh chóng gọi điện cho Hứa Bùi.
… Không kết nối.
Đường dây đang bận.
Một lát sau, cậu lại gọi thêm hai lần nữa nhưng điện thoại vẫn là đường dây đang bận.
Tiểu Lục Tử thò đầu ra từ bên cạnh: “Đang gọi điện cho Bùi ca à?”
“Đúng vậy.”
“Đừng gọi nữa, nửa tiếng trước tôi cũng gọi thử rồi, đến bây giờ vẫn chưa gọi được.”
“Hả? Bùi ca xảy ra chuyện gì sao? Gọi điện thoại lâu như vậy?”
Tiểu Lục Tử suy nghĩ một chút rồi ánh mắt lóe lên: “Chẳng lẽ là đang nấu cháo điện thoại?”
Quan Văn Cường khịt mũi khinh thường: “Cậu đang nghĩ gì thế? Cậu còn chưa hiểu rõ Bùi ca à, cậu ấy là kiểu người có thể nói một chữ tuyệt đối không nói đến chữ thứ hai, nói gì đến cháo điện thoại chứ! Nhất định là đang dốc hết tâm sức bàn chuyện làm ăn rồi!”
–
Lúc này, Hứa Bùi dốc sức bàn chuyện làm ăn đang nhìn chằm chằm tấm áp phích đến nhập thần, điện thoại trên bàn đang trong cuộc gọi, đầu dây bên kia hình như đã rửa mặt xong, còn đang vỗ bụp bụp lên mặt.
Phút chốc, trong điện thoại truyền đến một giọng nói: “Tôi cúp máy trước nhé, điện thoại hết pin rồi.”
Thời gian trò chuyện: 45 phút.
Anh không nặng không nhẹ ừ một tiếng, lúc bên cô định cúp máy thì anh lại mở miệng: “Kiều Kiều, ngày hôm đó em muốn hỏi anh cái gì vậy?”
Đầu dây bên kia.
Nhan Thư rửa mặt xong rồi thoa tinh dầu lên mặt.
Động tác trên tay cô bỗng khựng lại.
Ngày hôm đó cô cứ nghĩ rằng anh đã bị tai nạn, dọa cô sợ không nhẹ, mãi đến lúc vào xe của anh rồi nhưng trong lòng cô vẫn sợ mãi không thôi.
Đến khi được anh chở đến trường rồi quay về ký túc xá, cô bình tĩnh lại mới nhớ được chuyện muốn hỏi anh nhưng đến một câu cũng chẳng hỏi được.
Hai ngày sau đó bên Hứa Bùi bận rộn chân không chạm đất, cô cũng không có thời gian để đi đâu cả, lớp học chụp ảnh cũng phải sắp xếp nửa ngày để chọn phong cảnh, giáo viên giao cho hai bài tập nhóm thu thập và viết thực nghiệm, Hoàng Nhân Nhân muốn chuẩn bị sơ yếu lý lịch để đề cử công việc ở đài truyền hình…
Bận rộn hết hai ngày, đột nhiên hôm nay Hứa Bùi lại nhắc đến chuyện này nên Nhan Thư mới nhớ ra chuyện quan trọng như vậy, lại rề rà đến bây giờ vẫn chưa hỏi câu nào.
Cô quyết định thật nhanh: “Nói chuyện qua điện thoại không tiện, hôm nay gặp mặt nhé?”
Hứa Bùi tựa như cười một tiếng: “Cũng được, tiện thể kiểm tra kết quả học tập của em luôn.”
–
“Anh nói đây là kiểm tra kết quả học tập ư?”
Nhan Thư nhìn tám chữ “Cuộc thi Sudoku, chờ bạn khiêu chiến” trên màn hình lớn trước mặt, khiếp sợ nói.
(数独 (shǔdú) – Sudoku.)
Hứa Bùi gật đầu thay cho câu trả lời.
Sau đó anh nhấc chân bước đến bàn làm việc và nói với nhân viên: “Tôi muốn đăng ký.”
Nhân viên mỉm cười: “Cái này là trận đấu dành cho cặp đôi, cần phải có hai người đăng ký ạ.”
Hứa Bùi đưa cô gái đang núp núp ẩn ẩn phía sau lưng mình lên trên trước: “Tôi và cô ấy.”
Nhân viên quét mắt nhìn nhan sắc quá đỗi xuất chúng của hai người, nội tâm cảm thán sau đó cúi đầu đăng ký thông tin cá nhân của hai người, khi điền đến cột mối quan hệ, cô ấy thường lệ hỏi: “Xin hỏi mối quan hệ giữa hai bạn là người yêu phải không ạ?”
Người đàn ông vóc dáng cao ráo: “Không phải.”
Nhân viên bỗng chốc khựng lại: “Vậy không thể tham gia ——”
Người đàn ông vóc dáng cao ráo từ tốn nói: “Chúng tôi là vợ chồng, tham gia được không?”
Nhân viên ngay lập tức đổi giọng: “Tất nhiên rồi ạ!”
“Có cần xem giấy đăng ký kết hôn không?”
“Không cần, không cần đâu ạ.”
Tay cầm ví của người đàn ông bỗng ngừng lại, anh không vừa ý phê bình: “Cuộc thi này của các cô, không quá nghiêm ngặt.”
Nhân viên: “…”
Cô nhân viên giúp hai người chụp hình, sau đó đưa bọn họ đến trước màn hình lớn giới thiệu quy tắc, “Đây là màn hình thông minh dành cho cuộc thi Sudoku, sau khi cuộc thi bắt đầu, sẽ có ba câu hỏi ngẫu nhiên được chọn ra trong 500 câu hỏi ở kho đề. Hai bên cặp đôi mỗi người phải hoàn thành ít nhất một câu hỏi, trong lúc làm có thể thảo luận nhưng không được thảo luận đáp án, không được tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài cũng như không được lên mạng nhờ sự trợ giúp. Sau khi ấn nút màu đỏ cuộc thi sẽ bắt đầu.”
Cô nhân viên nghĩ nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, trước mắt thì cặp đôi có thành thích thi đấu tốt nhất là 1 tiếng 2 phút 33 giây. Nếu như hai người có thể phá vỡ kỷ lục thì có thể nhận được phần thưởng của công ty đó ạ. Cố lên!”
Nhân viên vừa nói xong, chợt nghe cô gái khóc không ra nước mắt nói: “Cái gì, tôi cũng phải làm à? Tôi thì biết gì chứ!”
Nhân viên khẽ nở nụ cười: “Không sao đâu ạ, quan trọng là chị phải tham gia. Nếu không làm được thì cũng có thể nhận được những giải khuyến khích đó ạ.”
Giám đốc công ty của bọn họ thích những cuộc thi kỳ lạ hiếm có như thế này, trước kia đã từng tổ chức ở khu trò chơi điện tử, công viên nước và những nơi khác. Tính ra lần này có độ khó cao nhất, hầu hết chỉ có thể mang một món quà nho nhỏ về nhà.
Lần này chắc cũng không ngoại lệ đâu.
Quả nhiên sau khi hai người vừa ấn nút, Nhan Thư đã bắt đầu nhăn mặt rồi rơi vào trạng thái đau đầu: “Cái này, cái này tôi làm sao mà biết được!”
Nhan Thư nhìn đề, đầu của cô bắt đầu to lên.
Hứa Bùi không nhanh không chậm đảo mắt nhìn đề: “Trước kia anh đã dạy em rồi, kỹ xảo khi giải Sudoku.”
Trong lúc này, ngoại trừ áp dụng số học ra, thỉnh thoảng anh cũng nói cho cô những điểm liên quan khác.
Đúng là có mấy lần anh dạy cô những kỹ xảo khi giải Sokodu.
Thầy Hứa nói thế nào nhỉ?
Hứa Bùi ngồi bên cạnh cổ vũ cô: “Đề này có độ khó vừa phải, trong khả năng của em, hãy suy nghĩ kỹ một chút xem?”
Anh vừa dứt lời, Nhan Thư chậm rãi bình tĩnh lại.
Cô bắt đầu nhớ lại những gì anh nói.
Phương pháp loại trừ đường chéo cơ bản, sử dụng không gian Tam Liên liệt kê ô trống, phương pháp số lựa chọn…
Nhan Thư vừa nhớ lại trong đầu vừa dò số thích hợp để điền vào ô trống, cô thầm nháy mắt với Hứa Bùi, thấy vẻ mặt của anh vẫn y như cũ, lòng cô yên tâm mà điền con số vào.
Sau đó bắt đầu tìm điểm đột phá.
…
Mặc dù cô làm không được nhanh, nhưng tình huống cũng khá khả quan, không hề giống một tay mơ mới chơi Sudoku chút nào, Hứa Bùi ở bên cạnh nhìn cô, trong ánh mắt chứa chan ý cười: “Rất tốt.”
Cô làm được một nửa thì lại bí đường.
Nghĩ trái nghĩ phải cũng không đúng.
Bên tai là giọng nói của Hứa Bùi: “Trong quá trình giải Sudoku mọi thứ đều tương hỗ lẫn nhau, em thử nhớ lại trước kia anh đã nói về cái gì nhiều nhất?”
Nhan Thư suy nghĩ một chút rồi chăm chú trả lời: “Nghiên cứu toán học suy rộng, chính xác chặt chẽ, lại chưa bao giờ nói dối. Nếu không thể triển khai, vậy phải kiểm tra lại phép tính kịp thời… A tôi thấy rồi, chỗ này có vấn đề!”
Hứa Bùi cười cười: “Thông minh.”
Nhan Thư bái phục: “Cũng may là kịp thử lại phép tính, nếu không thì đã sai đến cuối rồi. Thầy Hứa, anh làm bất cứ đề nào cũng kiểm tra lại phép tính như vậy sao?”
Hứa Bùi khẽ nói: “Cũng phải có ngoại lệ, ví dụ như ——”
Anh liếc mắt nhìn cái tai đang dựng thẳng đứng của cô: “Giải đề trước.”
“Ồ, đúng nhỉ!”
“…”
Nhân viên bên này nhìn hai người giải đề, đột nhiên có một đồng nghiệp đi tới: “Đội này có lẽ không nhận được giải rồi.”
Nhân viên nhìn đồng hồ, đúng là thời gian đã trôi qua 40 phút nhưng bọn họ giải đề đầu tiên còn chưa xong.
Muốn có thưởng, nói đùa.
Đồng nghiệp bên cạnh cảm thán nói: “Dù sao thì hai người này nhìn cũng đẹp trai xinh gái nha! Không biết lát nữa có xin chụp chung một tấm hình có được không nhỉ, để quảng cáo cho chúng ta, sau đó thì tặng cho bọn họ một phần thưởng đặc biệt là được haha.”
Hai người vừa cười vừa nói thì cô gái giải đề thứ nhất đã đi ra.
Nhân viên giơ tay lên xem đồng hồ: “Tổng thời gian là 45 phút, đề này hơi khó, cô gái xinh đẹp này không tồi ——”
Lời còn chưa dứt đã nghe một tiếng “ting”.
Đồng nghiệp bên cạnh trợn to mắt: “Vãi chưởng, soái ca này giải Sudoku nhanh thật đấy!”
Nhân viên nhìn sang, quả nhiên người đàn ông vóc dáng cao ráo nhàn nhạt liếc nhìn màn hình, sử dụng hai tay cùng một lúc, các cô phản ứng còn không kịp đã nhảy sang đề thứ hai rồi.
Tổng thời gian chưa đến một phút đồng hồ.
Hai nhân viên nhìn nhau: Vãi cả chưởng!
Đây chính là đề Sudoku khó bậc trung đấy!
Chỉ trong vòng một phút mà đã giải ra rồi, đây đúng là lần đầu họ nhìn thấy đấy.
Nếu như đề thứ ba cũng làm nhanh như thế, vậy chuyện phá kỷ lục không phải là quá dễ dàng sao?
Động tác lần này không chỉ thu hút những nhân viên trong cửa hàng mà cũng thu hút sự chú ý của những người qua đường, số người vây quanh anh ngày càng nhiều.
Hai cô nhân viên vô thức rướn cổ lên nhìn vào màn hình lớn, sau đó chợt nghe thấy âm thanh kích động của mọi người.
—— Trên màn hình lớn xuất hiện một dòng chữ: Chúc mừng bạn đã trúng vào bộ đề Sudoku khó nhất trong kho đề.
Nhân viên nhất thời thở dài thất vọng: “Vận may của cậu ta cũng quá kém! Tự dưng lại trúng vào bộ đề bá vương này! Lần này thì toang thật rồi!”
Tiếc thật đấy, vốn dĩ có thể phá vỡ kỷ lục mà.
Trước màn hình lớn, Hứa Bùi ngẩng đầu nhìn đề, mãi sau cũng không hề thấy anh nhúc nhích, có vẻ anh đã rơi vào trầm tư.
Nhan Thư nhìn vào đề, vẻ mặt khẽ run sợ.
Đề này có vẻ quen quen à nha.
Không đúng, phải là rất quen mới phải.
Cô nhìn những con số quen thuộc trên bảng Sudoku, cánh cửa hồi ức buồn cười phủ đầy bụi bặm được gõ một cái rồi từ từ mở ra.
Khi còn bé, có một quãng thời gian mà trong tay của anh lúc nào cũng cầm một quyển sách, trong túi cũng phải đựng một cây bút, mỗi ngày đều vùi đầu học toán.
Hình ảnh mà Nhan Thư nhớ kỹ nhất đó chính là hình ảnh anh cúi đầu xuống tính toán Sudoku.
Lúc cô ăn cơm, anh đang tính toán.
Lúc cô đang ngủ, anh cũng đang tính toán.
Lúc cô chơi đùa ở bờ sông, anh vẫn còn đang làm toán.
…
Dường như cả thế giới này cũng chỉ có anh và cuốn sách về Sudoku của anh mà thôi.
Nhan Thư khi còn bé vẫn là một con bé tóc tém, cô biết bắt cá biết leo cây còn biết lừa người nữa.
Tất cả trẻ con lớn bé gì cũng đều rất thích chơi chung với cô.
Bạn bè của cô có rất nhiều rất nhiều, từ những học sinh tiểu học tám chín tuổi, cho đến những em bé mới bi bô tập nói… Bất cứ chỗ nào chỉ cần có cô, phía sau sẽ là một hàng dài những trẻ em nối đuôi.
Cô có nhiều bạn bè như vậy, nhưng người mà cô thích nhất và cũng là người mà cô muốn làm bạn nhất lại không phải là bạn của cô.
Đương nhiên định nghĩa ‘không phải là bạn’ này thì sau khi lên trung học Nhan Thư mới rút ra được.
Nhan Thư hồi bé vẫn kiên định cho rằng, anh Hứa Bùi chính là người bạn tốt nhất của cô không một ai có thể sánh bằng.
Cô sẽ đột nhiên nhảy lên lưng của anh, sẽ ra lệnh cho anh đi rẽ trái rẽ phải, sẽ mở cửa sổ khi anh thức dậy, sẽ lớn tiếng chào hỏi anh, sẽ lén lút gắp cá khô nhỏ – món mà cô thích nhất vào bát của anh.
Sau này cô mới biết, hóa ra anh không thích ăn cá.
Hồi còn bé Nhan Thư mà đã thích ai là thích cả đường đi lối về, cô sẽ ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn anh say sưa giải đề Sudoku.
Những đề Sudoku khác, cô quên sạch không chừa lại chút nào.
Nhưng có một đề, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Nhan Thư nhìn màn hình lớn.
Đề này thật sự rất khó, cô còn nhớ năm đó đề này được mệnh danh là một trong mười đề Sudoku khó nhằn nhất thế giới.
Hứa Bùi năm bảy tuổi đã thành thạo kỹ năng giải đề đủ để mọi người cảm thấy sợ hãi, đề khó ở cấp phổ thông nhiều lắm là một ngày hoặc nửa ngày là anh đã giải ra, nhưng với đề này, anh mất hơn 20 ngày suy nghĩ cũng không thể nào giải nổi nó.
Cô ở bên cạnh chống đầu nhìn rồi lại nhìn.
Nhìn đến mức thuộc cả đề, nhưng Hứa Bùi vẫn chưa giải ra.
Ngày thứ hai mươi, cơ thể nho nhỏ của Hứa Bùi vẫn thẳng tắp như cũ, ngồi ở chiếc ghế nhỏ giữa sân, chuyên tâm giải đề.
Nhan Thư vẫn nằm bên cạnh như cũ, gật gà gật gù giải đề cùng anh.
Lúc đang mơ hồ, cô cảm giác mu bàn tay âm ấm.
Mở mắt ra thì thấy nước mắt của Hứa Bùi đang rơi từng từng giọt xuống.
Hai giọt, ba giọt…
Hứa Bùi vừa giải đề vừa khóc: “Kiều Kiều, ông nội của tôi mất rồi.”
Giọng nói của anh run rẩy, “Về sau sẽ không có ai giải đề cùng tôi nữa.”
Cô đã trả lời như thế nào nhỉ?
Nhan Thư cũng không nhớ rõ nữa.
Bởi vì ngay sau đó, gia đình của cô đã gặp biến cố lớn, không thể lo cho chính mình cho đến khi cô lên cấp ba.
Lúc Nhan Thư chìm vào hồi ức, Hứa Bùi cũng hơi hoảng hốt.
Trong trí nhớ của anh, có một bàn tay nhỏ bé mập mạp đưa ra trước mặt anh, thay anh lau sạch nước mắt.
Giọng nói trẻ con vang lên vô cùng kiên định: “Anh Hứa Bùi, sẽ không như vậy đâu, Kiều Kiều sẽ luôn giải đề cùng anh.”
“Hứa Bùi.”
Hứa Bùi lập tức quay về thực tại, anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh mình, đưa tay ra ấn chọn số không chút hoang mang.
Bụp, ấn nút hoàn thành xuống.
Mọi người xung quanh đều ồ lên, một tràng pháo tay nhiệt liệt nổ ra, xen lẫn vào đó những tiếng hút khí và reo hò.
52 phút 16 giây.
Nhân viên nhìn những chữ trước mắt này mà kinh ngạc há hốc mồm, đang định mở miệng nói ‘vãi chưởng’ thì đồng nghiệp bên cạnh đã nhanh miệng cướp lời.
“Ôi vãi chưởng! Con mẹ nó soái thật đấy!”
–
Nhan Thư cảm thấy sau khi giải xong cái đề kia, thái độ của nhân viên đối với hai người bọn cô có chút khác lạ, nhiệt tình chào đón nhưng vẫn luôn nhìn lén Hứa Bùi, hai mắt như phát sáng.
Nội tâm Nhan Thư lặng lẽ cảm thán.
Đây là mị lực của học thần sao?
Không liên quan đến bề ngoài, chỉ cần dửng dưng đứng tại chỗ cũng có thể hấp dẫn người khác.
Nhân viên đưa bọn họ đến phòng nhận thưởng, như quyến luyến không thôi rời đi.
Nhan Thư nghĩ nếu như không phải cô ấy sợ mất việc, không chừng sẽ xin chụp ảnh chung rồi.
“Đang nghĩ gì thế? Chọn phần thưởng này.” Hứa Bùi nhìn cô một cái rồi nói.
Nhan Thư ậm ừ vài tiếng, cúi đầu, sau đó liền kích động.
“Aaa!” Cô mở to mắt, “Đây, đây không phải là…”
Có chín phần quà được sắp xếp ngăn nắp trong ngăn tủ, ở ngay giữa những món quà đó chính là chiếc dây chuyền mà cô đã mong ước từ lâu trong cuộc thi chèo thuyền.
Cô gái trao giải đứng ở đó nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của cô thì ngay lập tức cầm chiếc dây chuyền ấy ra cười nói: “Thích cái này đúng không?”
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn hai người, lúc nhìn sang Hứa Bùi, biểu cảm biến thành kinh ngạc: “Ơ, là anh sao soái ca?”
Đồng nghiệp bên cạnh cô: “Ồ, quen biết nhau à?”
Cô gái kia cười nói: “Không phải, soái ca này đến tổng bộ công ty chúng ta cũng mấy lần rồi, anh ấy cứ hỏi sợi dây chuyền này khi nào mới được làm phần thưởng. Chẳng trách, hóa ra là vì bạn gái thích.”
Nhan Thư khẽ run rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Bùi.
Có lẽ là do cô mở mắt nhìn anh hơi lâu nên mắt hơi xót xót.
Cô nhớ ra có mấy lần Quan Văn Cường nói rằng không biết anh có chuyện gì mà phải đi ra ngoài một chuyến, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là đi hỏi sợi dây chuyền này giúp cô.
Cổ có chút lành lạnh.
“Đeo xong rồi.”
“À.”
Hứa Bùi không nhiều lời, anh xoay người: “Đi thôi.”
“Ồ.”
–
Trước màn hình lớn, có mấy học sinh đang thảo luận vô cùng sôi nổi.
“Cặp vừa rồi thật xứng đôi!!”
“Đúng đấy, xứng đôi số một a a a a! Nhan sắc IQ đều đủ! Tuyệt vời!”
Cô gái có gương mặt tròn trịa mờ mịt: “Các cậu đang nói ai thế?”
“Tiểu Hi à, cậu mới đi toilet nên không biết được vừa nãy có một cặp đôi đẹp trai xinh gái vừa thi đấu đấy.” Cô gái bên cạnh miêu tả vô cùng sống động quá trình giải đề kinh tâm động phách vừa nãy một lượt, “Kia kìa!”
Tiểu Hi nhìn theo tầm mắt của mọi người, sau đó cô nàng kinh hãi.
Cô gặp được Hứa thần ngay tại chỗ này!
Có điều, nếu như là Hứa thần, một loạt tình tiết lung tung rối loạn bạn cô vừa miêu tả ngay lập tức được củng cố rồi sao?
Người ta có thể giành được giải đặc biệt CUMCM năm nay, luận văn còn được đăng lên trang nhất, là niềm vinh dự trên toàn nước, tham gia một giải thi đấu Sudoku nho nhỏ mà thôi, chẳng có gì khó hiểu cả.
Hiện tại cô đang tò mò chính là, nữ sinh đi cùng anh có phải là Thư Nhu Nhi hay không.
Cô còn nghĩ chưa xong thì đầu óc lại chấn động một lần nữa.
Nữ sinh theo sau Hứa thần vậy mà lại là Nhan Thư!!
Mà cô, mới vừa ngồi chồm hổm trong toilet, ăn dưa “Nhan Thư bám theo Hứa thần dai như đỉa kiểu gì” trên diễn đàn mà!
Tiểu Hi dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía hai người bọn họ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hình như Nhan Thư nói câu gì đó rồi Hứa thần quay đầu lại cười cười.
Nụ cười này phải nói sao nhỉ?
Cô không thể nói nên lời, dù sao thì cũng không giống như bị bám riết cho lắm!
Trong lúc nội tâm Tiểu Hi đang dậy sóng, hai người đã một trước một sau bước ra khỏi tòa nhà, bóng lưng biến mất ở chỗ rẽ.
Cô vô thức đuổi theo.
Một giây sau liền thấy ở phố buôn bán tổng hợp người đến người đi, Hứa Thần cong tấm lưng cao gầy xuống, nửa quỳ xuống trước mặt Nhan Thư.
Gương mặt của hai người rất bắt mắt, đã sớm thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Thấy chàng trai có hành động như vậy, mọi người đều vô thức dừng lại nhìn về phía anh.
Hình như Hứa thần không nghe thấy gì hết, chỉ thấy anh nghiêm túc tỉ mỉ cột dây giày cho cô gái.
Tiểu Hi vô thức há to miệng.
Đồng tử của cô run run, cô không quên lẳng lặng móc điện thoại ra chụp một bức ảnh.
–
Nhan Thư đi phía sau Hứa Bùi, ra khỏi nơi so tài.
Bây giờ cô cảm thấy hơi choáng váng.
Là kiểu đầu óc và trái tim đều nổ tung ra ấy, sau đó cô cảm giác như muốn hôn mê.
Chắc là anh thích cô phải không?
Phải không?
Nhan Thư cúi đầu xuống nhìn trước ngực mình.
Mặt dây chuyền hình giọt nước chiết xạ ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt, phản chiếu vào ánh mắt trong suốt của cô.
Cô quyết định, ngẩng đầu lên: “Hứa Bùi.”
Hứa Bùi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cô gái phía sau mình.
Đôi mắt đen đó chứa một hình bóng, là anh và những ánh đèn nhỏ vụn sau lưng anh.
Anh nhìn cô khẽ ‘ừm’ bằng giọng mũi thay cho câu trả lời.
Nhan Thư hít sâu: “Có phải anh thí ——” thích em không?
Cô còn chưa hỏi xong thì đã bị Hứa Bùi kéo cổ tay: “Cẩn thận.”
Nhan Thư nghi ngờ nhìn anh.
Hứa Bùi hạ mắt nhìn xuống: “Dây giày của em tuột rồi.”
Nhan Thư: “…”
Cô đang hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng đấy!
Có thể đừng chen vào cái gì mà dây giày được không!
Trong lòng của cô lặng lẽ chửi thề một tiếng, trên mặt hơi lúng túng ‘Ồ’ một tiếng.
Đang chuẩn bị ngồi xổm xuống để cột dây giày thì trong tay lại bị nhét vào chiếc điện thoại, kèm theo đó là giọng nói của Hứa Bùi: “Cầm lấy.”
Chớp mắt một cái, Nhan Thư đã nhìn thấy Hứa Bùi vừa ngồi xổm xuống nửa quỳ trước mặt cô, bình tĩnh cột dây giày cho cô.
Các khớp ngón tay của anh vô cùng rõ ràng, chỉ cách cổ chân cô một khoảng chưa đầy 5cm.
Chân của Nhan Thư theo bản năng muốn rụt lại nhưng đã bị bàn tay trắng muốt và tinh tế của anh bắt được.
Hứa Bùi ngồi xổm ngẩng đầu lên: “Đừng nhúc nhích.”
Cô không dám động đậy nữa, trơ mắt nhìn anh thay mình cột dây giày.
Sau đó anh không nhanh không chậm đứng dậy đi về phía trước.
Nhan Thư đi theo bước chân của anh, tim loạn nhịp.
Không phải, vừa nãy cô muốn hỏi anh cái gì cơ mà.
Dây giày, xùy, không phải cái này!
Đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ thì nghe được Hứa Bùi mở miệng nói: “Đúng.”
Nhan Thư không kịp phản ứng: “Hả?”
“Anh nói,” Hứa Bùi dừng chân, quay đầu lại, mắt đối mắt với cô, “Đúng, anh thích em.”
—— Có phải anh thích em không.
—— Đúng, anh thích em.
Nhan Thư ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh.
“Nhan Thư, từ nhỏ anh đã tiếp xúc với toán học, thói quen tư duy chính là gặp chuyện bất thường phải kiểm tra lại thật kỹ càng, suy luận tất cả các chi tiết phải thật logic. Nhưng có một chuyện, cho dù là cả vạn lần, anh cũng không tính ra.”
Giọng nói của Hứa Bùi trầm thấp, mỗi chữ mỗi câu vô cùng rõ ràng rơi vào tai của cô, “Đó chính là, anh thích em.”