Nhan Thư chống tay trước bồn rửa tay, cố gắng tạo dáng ưỡn ẹo.
Cách một cánh cửa, Hứa Bùi đang đứng ở bên ngoài, tùy ý vắt một chiếc khăn tắm xanh nhạt trên cánh tay, anh giương mắt.
Trên nửa tấm kính trong suốt trên cánh cửa, một hình dáng quyến rũ phản chiếu lên.
Hứa Bùi nhìn chằm chằm bóng đen xám xịt, hai ba giây sau, ngón trỏ hơi cong lên, gõ nhẹ hai lần.
Sau một tiếng sột soạt, cửa phòng tắm mở ra một khe hở chừng 30cm, sau đó một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại vươn ra.
Hứa Bùi buông mắt, ánh mắt ngừng lại.
Những giọt nước đọng lại trên xương cánh tay của cô gái trước mặt, cổ tay vừa nhỏ vừa trắng, ngón tay dài, trắng như củ hành, giọt nước trên đầu ngón tay run run sắp rơi xuống, phản chiếu cảm giác mong manh dễ vỡ.
Sau đó, ngón trỏ của cô khẽ móc ra, giọng nói nhẹ nhàng đến tận xương tủy hòa cùng làn sương quyến rũ quấn bên tai anh: “Thầy Hứa, mau đưa cho em đi.”
Xương hàm của Hứa Bùi siết chặt, yết hầu khẽ lăn, cổ họng sinh ra một cảm giác khô khốc khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm một giây, ánh mắt đen sâu hơn rất nhiều, kiềm chế ý nghĩ muốn tùy ý bóp nơi gầy nhất trên xương cổ tay của cô, anh chậm rãi vươn tay đưa chiếc khăn tắm qua.
Người ở bên trong lại hoàn toàn không biết, lúc nhận lấy khăn tắm, đầu ngón trỏ vô tình lướt qua lòng bàn tay anh, đầu ngón tay hơi thô ráp lập tức dính một cảm giác ướt át ngứa ngáy.
Ngón tay Hứa Bùi căng thẳng, mưa gió trong mắt quấy nhiễu, lát sau lại nghe thấy một tiếng hắt hơi nhỏ.
“Hắt xì!”
Lý trí của Hứa Bùi trở lại, nhìn cánh tay trần của ai đó vẫn đang chậm chạp lắc lư dưới mi mắt mình, anh nhíu mày thúc giục: “Động tác nhanh lên.”
Dường như ngón tay của người bên trong cứng lại.
Anh không quan tâm nhiều, trực tiếp đẩy tay cô vào, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Nhan Thư ngơ ngác nhìn người đàn ông bên ngoài cửa không lưu tình mà đẩy mạnh tay, lại nhìn về phía cánh cửa nhà tắm được đóng chặt.
“…”
Thế là, cô quyến rũ thất bại rồi à?
Nhan Thư không dám tin, tay run run, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc cô đã làm sai ở bước nào.
Có điều, còn chưa nghĩ rõ lý do, suy nghĩ đã bị một ý lạnh lẽo gọi lại.
Đừng nói, thực sự rất lạnh.
Cô chua xót rùng mình một cái, lau những giọt nước trên người hai ba lần.
Bước đầu tiên thất bại, vậy càng phải không ngừng cố gắng, bắt đầu bước thứ hai.
Nhan Thư lấy lại sức, nhanh chóng thay một chiếc váy ngủ gợi cảm, đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương.
Hình như còn thiếu chút gì đó.
Cô suy nghĩ một lát rồi lấy cây son màu trà sữa ra, rất tâm cơ* tô lên môi, nhìn gương nháy mắt một cái.
(*Tâm là tâm thức, chỉ toàn bộ hoạt động và hiện tượng của tâm trí, suy nghĩ. Cơ là tính toán, mưu kế. Tâm cơ: tính toán, âm mưu.)
Đây chính là câu nói “Ánh mắt quyến rũ khiến anh ấy không thể rời giường” ở trên mạng sao?
Chắc đúng rồi nhỉ?
Dù sao thì chính cô cũng cảm thấy sắp bị mê hoặc.
Lần này nhất định có thể được!
Tay Nhan Thư nắm chặt, điên cuồng động viên bản thân, sau đó khí phách hiên ngang mở cửa ra.
–
Hứa Bùi đeo tai nghe bluetooth, anh nói vài câu gì đó với người ở đầu dây bên kia, lại cúi đầu, viết công thức dày đặc lên giấy.
“Thầy Hứa, kéo khóa giúp em, em với không tới…”
Giọng nói êm ái của cô gái lại truyền đến, ngòi bút của anh khẽ dừng lại, mực nước màu xanh đen loang lổ trên giấy.
Hứa Bùi nghiêng đầu, một mảng màu trắng mạnh mẽ đập vào mắt anh.
Đêm nay Nhan Thư ăn mặc rất mát mẻ.
Không giống mấy chiếc áo ngủ che kín mít của cô, chiếc váy ngủ trên người cô ít vải đến đáng thương.
Hai dây mỏng manh bắt chéo giữa xương quai xanh tinh xảo, lớp vải lụa trắng kem mỏng manh quấn quanh thân thể mềm mại, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cô hất tóc, chiếc váy đung đưa theo từng cử động của cô, lớp vải lụa bóng mượt nhích lên 1cm, cọ xát cặp đùi trắng như sứ, quần áo bắt mắt trêu ngươi.
Mái tóc đen như tảo biển được vén lên nhẹ nhàng, cô gái cúi thấp đầu, một sợi tóc trên trán vuốt ve đôi môi hồng hào quyến rũ.
Cô nâng đôi mắt ướt át, khẽ liếc nhìn anh.
Hứa Bùi ngồi ở bàn làm việc, xuyên qua cặp kính gọng vàng mỏng, bình tĩnh nhìn cô vài giây, hé môi, nói với đầu dây bên kia: “Tôi sẽ gọi lại sau.”
Dứt lời, cúp điện thoại, anh đứng dậy, đi về phía cô.
Trong lòng Nhan Thư rạo rực, bắt đầu mừng thầm.
Ui ui ui!
Thầy Hứa thế này là, mắc câu rồi?
Không được, cô phải làm cái gì đó mạnh mẽ hơn nữa.
Mắt thấy khoảng cách của người đàn ông càng lúc càng gần, Nhan Thư cố gắng nhớ lại phương pháp quyến rũ, bả vai trái lặng lẽ chùng xuống, dây váy màu trắng mỏng manh trên vai cũng từ từ tuột xuống.
Vừa mới tuột được một nửa đã thấy Hứa Bùi nhíu mày: “Em mặc ít như vậy không lạnh à?”
Dứt lời anh xoay người, lấy một chiếc chăn bông thật dày trên giường, bàn tay to vung lên, quấn lấy cô, bao chặt!
Che hết còn không nói, lại cẩn thận quấn hai vòng trên người cô, quấn cô như con tằm rồi mới yên tâm buông tay ra.
Nhan Thư cố gắng giãy giụa, “Em không lạnh! Em rất nóng! Hắt xìii…”
Hứa Bùi im lặng nhìn cô.
Nhan Thư: “…”
Hứa Bùi lùi lại vài bước, cầm một chiếc ly gì đó đen tuyền đưa cho cô.
Nhan Thư nhíu mày: “Gì đây?”
“Thuốc cảm.”
Nhan Thư:… Bây giờ là lúc để uống thuốc cảm à!
Cô bĩu môi tỏ vẻ bất mãn: “Em nói em nóng mà!”
Hứa Bùi không nặng không nhẹ “ừm” một tiếng, dỗ cô: “Thuốc này trị cảm sốt.”
Nhan Thư: “..”
Em tin anh mới lạ!
Cô khó khăn vươn một tay từ trong chăn ra, véo mũi uống một hơi, tức giận nói: “Giờ thì làm đi!”
Hứa Bùi vuốt cằm.
Nhan Thư vẫn không buông tha: “Có thể giúp em kéo khóa được không?”
Hứa Bùi: “Không cần đâu.”
Nhan Thư: “?”
Hứa Bùi giơ tay lên, ném bộ áo ngủ bằng vải bông cô thường mặc qua, công chính nghiêm minh nói: “Thay bộ này đi, không cần kéo khóa.”
Nhan Thư hơi sụp đổ.
Vấn đề ở đây là cái khóa kéo hả?
Có phải Hứa Bùi không được rồi không?
Nhan Thư khẽ cắn môi.
Tốt lắm, cô không thèm tin cái quỷ này!
Ngày mai, cô nhất định sẽ học một cái gì đó hữu ích.
Đến lúc đó phải tung ra chiêu lớn.
–
Không biết là do thuốc cảm hay do bộ đồ ngủ này có tác dụng giữ ấm rất tốt, bây giờ Nhan Thư thực sự thấy ấm hơn.
Cầm điện thoại, gác chân lên, cô vào lầu “khiến đàn ông muốn dừng mà không được”, cẩn thận lựa chọn “chiêu lớn” cho ngày mai.
Chọn tới chọn lui, cô để ý chủ lầu reply lầu 282:
[Điều chết người nhất giữa những người yêu nhau là mất điện. Trong bóng tối vô biên, mọi giác quan sẽ được phóng đại, lúc này bạn thì thầm “Em sợ bóng tối” vào tai anh ấy, blabla… Người đàn ông nào mà chịu nổi!]
Phần bình luận phía dưới:
[Cảm ơn chủ lầu!]
[Cảm ơn chủ lầu lần nữa, tôi sẽ sử dụng ngay!]
Chủ lầu reply: [Không cần cảm ơn tôi, toàn bộ sự cẩn thận của bổn lầu* đều xuất phát từ @Yêu Tiểu Trà Xanh Của Anh Trai]
(*Kiểu giống như bổn cung, chủ lầu xưng là bổn lầu=)))
Chủ lầu nói tiếp: [Vẫn chưa hết đâu chị em! Nhớ kỹ, trước khi đi ngủ phải kéo rèm thật chặt, sáng hôm sau, thừa lúc anh ấy thức dậy thì bạn kéo rèm ra nhé! Mọi người, bạn là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của anh ấy! Hehehe, thân thể và trái tim của anh ấy, double kill!]
Mắt Nhan Thư sáng lên!
Chính là chiêu này!
Chỉ cần mất điện… Đợi đã, mất điện?
Thế thì, khi nào mới mất điện chứ!
Nhan Thư vội vàng tra mạng, tra xong lập tức nản lòng.
——Căn cứ thống kê của mạng lưới điện quốc gia, thời gian mất điện trung bình hàng năm ở Lan Thành là 0,8 giờ.
Một năm 365 ngày, còn chỉ mất điện trung bình 0,8 giờ!
Cô phải đợi năm nào tháng nào mới có thể “làm” anh?
Không được, cô phải nghĩ cách.
Nhan Thư khởi động đầu óc thông minh của mình, chuẩn bị chiến lược trên mạng. Sáng hôm sau cô dậy sớm rồi đi đến cửa hàng kim khí gần đây để mua một loạt các công cụ.
–
“Cô chủ về rồi ạ?”
Trước sự kiên trì của Hứa phu nhân, ban ngày thím Lý sẽ từ nhà cũ Hứa gia qua đây, nấu cơm ngon cho hai người, buổi chiều lại trở về.
Chăm sóc xong cũng không làm phiền không gian riêng tư của vợ chồng son.
Buổi sáng, theo thường lệ, thím Lý đang bận rộn ở nhà bếp, chợt nghe thấy tiếng động từ cửa truyền đến, bà lau tay, chạy ra ngoài.
Nhan Thư đổi giày ở ngoài cửa, trong tay xách một túi đồ lớn.
Thím Lý nghi hoặc: “Cô chủ, cô đây là?”
Nhan Thư vội ho một tiếng, tùy tiện nói bừa: “À, đường dây trong nhà có vấn đề, con mua dụng cụ sửa chữa một chút.”
Thím Lý: “Chuyện như này gọi người đến nhà sửa không phải được rồi ư? Sao còn cần cô chủ động tay chứ!”
Bà nói xong định gọi điện thoại bảo thợ đến sửa chữa, Nhan Thư vội ngăn cản: “Ấy ấy ấy thím Lý, ngàn vạn lần đừng! Con tự sửa là được rồi!”
“Tự sửa? Nhưng đèn trong nhà có vấn đề gì thế cô chủ?” Thím Lý hơi hoang mang.
Nhan Thư suy nghĩ: “Vấn đề là con muốn nó mắc phải… À, không, vấn đề của mạch điện trong nhà là hơi tí lại chập chờn, xong nó sẽ tự động ngắt. Thím nói xem có lạ không?”
–
Buổi tối.
Hứa Bùi đang gọi điện thoại với người phụ trách hạng mục của Khoa học Kỹ thuật Ngọ Quang, đột nhiên —
“Bụp” một tiếng.
Xung quanh chìm vào một mảng tối đen.
Ngay sau đó, một tiếng hét kinh hãi từ phòng bên cạnh truyền đến.
Lông mày Hứa Bùi nhíu chặt, đang định bước chân đi đến phòng Nhan Thư thì bị một cơ thể mang theo hương hoa chanh nhảy bổ vào lòng: “Thầy Hứa, sao đột nhiên lại mất điện vậy?”
Cơ thể của cô gái rất thơm, rất mềm mại, vào ban đêm lại vô cùng khiêu khích khứu giác của anh.
Vòng tay tựa như con rắn, mềm nhũn bò lên cổ anh, mái tóc mềm mại vuốt ve lên yết hầu đường nét rõ ràng của anh.
Nhan Thư cẩn thận, dựa theo giáo trình đi đến hết quy trình, còn gì nữa nhỉ.
Cô cố gắng nghĩ.
À, đúng rồi.
Môi Nhan Thư tiến đến bên tai người đàn ông, thở một hơi: “Tối quá, em sợ lắm~”
Giọng cô như tiếng kêu của mèo con, mang theo chút nức nở, giọng nói run rẩy trong bóng tối.
Nhưng giây tiếp theo, cô không run nữa.
Bởi vì, một chùm ánh sáng bỗng sáng lên.
Nhan Thư vừa nâng mắt, thấy Hứa Bùi bật flash, nghiêm mặt nhìn mình: “Bây giờ không tối nữa rồi.”
Nhan Thư: “…”
Cô dừng một hai giây: “Điện thoại của anh còn nhiều pin không?”
Hứa Bùi liếc mắt xem: “2%.”
Nhan Thư: “!”
Aaa, ông trời cũng giúp cô!
Chờ điện thoại của anh hết pin, cô sẽ làm anh—
Còn chưa suy nghĩ xong, chợt nghe thấy Hứa Bùi nói: “Nhưng mà cũng đủ rồi.”
Nhan Thư: “? Đủ cái gì?”
Năm phút sau, đèn trong biệt thự lại sáng trưng.
Hứa Bùi phủi tay, cười: “Đủ để anh sửa mạch điện.”
Nhan Thư: “…”
Có thể sửa mạch điện nên rất đắc ý đúng không?
Cô im lặng nhìn vào mắt Hứa Bùi, mặt không có biểu cảm quay về phòng ngủ của mình.
Mệt rồi, dẹp đi!
Muốn làm gì thì làm!
–
“Không phải chứ, thế mà anh ấy đều không được?” Vưu Giai ở đầu bên kia điện thoại thốt lên.
“Đúng vậy.” Nhan Thư thở dài, “Bây giờ tớ cực kì nghi ngờ, não của anh ấy đã được đổi lấy một năng lực của phương diện nào đó.”
Vưu Giai: “Không thể nào? Không phải cậu nói dáng người của anh ấy đẹp muốn nổ tung, quyến rũ hơn cả Lam Tu Minh sao?”
Nhan Thư nghĩ đến cơ bụng rõ rệt của Hứa Bùi, sắc mặt hơi nóng lên, một lúc sau lại nhăn mặt: “Này, dáng người đẹp thì có ích lợi gì, chỉ có thể ngắm chứ không thể ăn.”
Vưu Giai cũng hiểu được vấn đề này rất khó giải quyết, lại hỏi: “Không phải cậu còn mua combo bổ thận sao? Vô dụng à?”
Nhan Thư: “Tớ chọn nhầm chuyển phát nhanh, đoán chừng ngày mai mới đến được.”
Vưu Giai: “Vậy ngày mai dùng rồi hãy nói. Mà này, cậu đỡ bị cảm chưa?”
Nhan Thư: “Khỏe lâu rồi.”
Mấy hôm trước cô làm việc quá độ, bị cảm không những không tốt lên mà còn có dấu hiệu nặng thêm, hai ngày nay vô dục vô cầu, mỗi ngày nằm bẹp ở nhà nghịch điện thoại, khỏe hơn nhiều rồi.
Buổi tối, sau khi giao bản thảo cho khoa, cô đang nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại như thường lệ thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hứa Bùi từ phòng tắm vọng ra: “Nhan Thư, anh quên lấy khăn tắm rồi, giúp anh đi.”
Nhan Thư đang lập đội bắn PUBG với Điền Tư Điềm, nhìn về hướng nhà tắm, có chút kỳ lạ: “Sao anh lại tắm trong phòng em?”
Mấy ngày nay, chỉ cần hai người lớn của Hứa gia không có ở nhà, họ đều chia phòng ra ngủ.
Giọng Hứa Bùi bỗng nhiên nhỏ lại, cách một cánh cửa: “Không phải lần trước em cũng tắm ở trong phòng anh sao?”
“Đó là vì em…” câu dẫn anh.
Nhan Thư khó khăn nuốt xuống ba chữ còn lại, nói với Điền Tư Điềm: “Chờ tớ một chút nha Điềm Điềm.”
Cửa phòng tắm mở ra, cánh tay của người đàn ông từ bên trong vươn ra.
Giọt nước lăn dài trên cánh tay rắn chắc và nhẵn nhụi, từ khe cửa đi xuống là một bắp chân cường tráng, trên mắt cá chân còn có một đường gân xanh phồng lên, cảm giác mạnh mẽ của người đàn ông không thể lẫn vào đâu được.
Nếu ba ngày trước Nhan Thư nhìn thấy cảnh này, sẽ gào khóc hai tiếng trong lòng, nhưng bây giờ cô chỉ nghĩ đến “con gà chưa xong”, vốn không mê nam sắc nữa, trực tiếp đóng cửa lại “ầm” một tiếng.
Cô cầm điện thoại di động lên không chút lưu tình: “Đến đây, đến đây! … A, hướng 1 giờ, có người tới rồi!”
Không tới hai phút lại nghe thấy tiếng Hứa Bùi: “Nhan Thư, giúp anh cắt nhãn cổ áo đi.”
Nhan Thư vừa chạy xong một vòng bo: “…”
Cô vò tóc, “Tới ngay!”
Nhan Thư chạy tới, Hứa Bùi ngồi ở mép giường, cúi đầu, chỉ vào nhãn cổ áo trên lưng.
Nhan Thư cầm một cái kẹp nhỏ, quỳ ở mép giường bên cạnh, cúi đầu, thấy bắp thịt trên lưng người đàn ông qua khe hở giữa cổ áo và gáy anh.
Vai rộng, eo hẹp, không chỗ nào là không chặt.
Vừa trẻ lại vừa mạnh mẽ.
Nhan Thư thầm thở dài: Đáng tiếc, dáng người đẹp như vậy, nhưng lại—
Còn chưa nghĩ xong, lại nghe “bụp” một tiếng, đèn đột nhiên tắt mất.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhan Thư không hề phòng bị, vô thức hỏi: “Mất điện à?”
Trong bóng tối, có tiếng “ừm” trầm thấp phát từ mũi người đàn ông.
Nhan Thư: “Không thể nào, không phải gần như không bị mất điện sao?”
Hứa Bùi chậm rãi nói: “Sao lại không thể, hôm trước cũng bị mất mà?”
Dường như anh sát lại gần hơn, phả nhẹ một hơi vào má cô, “Hửm?”
Nhan Thư: “…”
Cô chột dạ ho khan một tiếng, theo bản năng muốn đứng dậy tránh xa anh một chút, nhưng mất tập trung nên vừa vặn giẫm lên chân anh, cả người liền loạng choạng.
Giây tiếp theo, cổ tay cô bị đôi tay to ấm áp của người đàn ông giữ lại, thuận tiện ngã lên đùi anh.
Giọng người đàn ông trầm thấp, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em đi đâu vậy? Không phải em sợ bóng tối sao?”
Trên mặt Nhan Thư có một tia khô nóng không thể giải thích được, cô nuốt nước bọt: “À, đúng thế, điện thoại của anh đâu?”
Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông xoa hai lần lên cổ tay thanh tú của cô: “Hết pin rồi.”
Nhan Thư theo bản năng: “À…”
Cô đột nhiên nhớ mình vẫn đang cầm điện thoại trên tay, lắp bắp nói: “Điện thoại, điện thoại của em còn pin.”
Vừa mở màn hình lên, lập tức bị người đàn ông mút môi.
Trong ánh sáng mờ ảo của màn hình, anh lật người đè cô xuống dưới, bàn tay to men theo cổ tay cô nhích lên một chút, chậm rãi rút chiếc điện thoại ra, ấn ngón tay cái vào bên sườn điện thoại.
Khi màn hình vụt tắt, anh như thì thầm vào tai cô, cúi đầu cười: “Của em cũng hết pin rồi.”
Anh cúi xuống, tập trung hôn lên môi cô, hôn dọc theo chiếc cổ mảnh mai của cô xuống dưới.
Cuối cùng, hương vị và dấu ấn của anh tan ra, khiến cô theo đó mà thăng trầm.
Nhan Thư cắn môi, nhịn không được xúc động muốn rên, mê mẩn nghĩ: Thầy Hứa không được chỗ nào chứ, rõ ràng là quá được.
Ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa.
Khi gió thổi qua, tuyết trắng trên cành run rẩy, có khi nhẹ nhàng, có khi đột ngột, cuối cùng hóa thành một vùng tuyết quyến rũ, đổ xuống thân cây dày.
–
Nhan Thư mơ mơ màng màng tỉnh dậy từ trong mộng, xung quanh vẫn là bóng tối.
Đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, chỉ có cơn đau trên cơ thể mới khiến cô nhớ đến sự phóng túng của ngày hôm qua.
Cô cảm thấy hơi khát, vừa lười biếng chống người, hai tiếng lạch cạch vang lên, tấm rèm chắn ánh sáng dày cộp được vén lên.
Ánh mặt trời chiếu chính xác vào chăn bông của cô qua cửa kính trong suốt sát sàn, cùng với ánh nắng ấm áp, còn có bóng người đàn ông trước cửa sổ.
Hứa Bùi mặc bộ đồ ngủ, đứng ngược sáng, ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu viền vàng nhạt trên người, anh cúi người đưa cô một cốc nước.
Và một nụ hôn dài chào buổi sáng.
Ngay lúc đó, Nhan Thư cảm thấy một cảm giác thỏa mãn vô cùng lớn trong lòng.
Thật tốt, mặt trời và anh đều ở bên cạnh.
Hi hi hi.
…
Không đúng, sao kịch bản này quen thế?
Không chỉ có kịch bản, đêm qua…
Chỉ mới nghĩ được một nửa, lại bị Hứa Bùi cắn chặt môi.
Nhan Thư bị hôn choáng váng đến mức không có thời gian để nghĩ những thứ kia, vòng tay qua cổ anh, luồn ngón tay vào mái tóc đen của anh.
Hứa Bùi bị cô mê hoặc xúc động không thôi, muốn làm càn, nhưng lại đau xót cơ thể của cô nên đành kiềm chế yết hầu cuồn cuộn, hôn môi cô liên tục.
Hứa Bùi thở gấp, xoa xoa tóc cô, thấp giọng nói vô lý: “Đừng hành hạ anh nữa, anh đi mở cửa.”
Lại nói tiếp, “Anh làm bữa sáng rồi, ra ngoài ăn thôi.”
“Ừm.”
Nhan Thư lười biếng rửa mặt xong, dụi mắt đi vào nhà ăn: “Vừa nãy là ai thế?”
“Shipper.” Hứa Bùi đeo găng tay, mang đồ ăn sáng từ trong bếp ra, “Chuyển phát nhanh của em.”
Bánh mì nướng phô mai được bọc vài lát thịt xông khói mỏng, sữa chua nếp cẩm phủ dâu tây đỏ tươi và ăn kèm với trứng lòng đào…
Tối qua Nhan Thư mất nhiều thể lực, bây giờ nhìn thấy mấy món này, ngón trỏ không khỏi chuyển động.
Cô xúc một thìa sữa chua bỏ vào miệng: “Của em à?”
Hứa Bùi: “Anh giúp em mở nhé?”
“Ừm!” Nhan Thư vô thức gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau hai giây, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng sửa lại: “Không cần!”
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Đôi mắt Hứa Bùi từ từ đảo qua vài món đồ vừa được lấy ra, Bổ Thận Hoàn, Hoàng Hoàn Lục Vị, trà Ngọc Cẩu Tráng Dương…
Giọng anh hơi trầm xuống, có chút không dám tin: “Đây là cái gì?”
Nhan Thư miệng nhanh hơn não: “Combo bổ thận.”
Hứa Bùi: “…”
Gương mặt Hứa Bùi u ám nhìn cô chằm chằm, thật lâu sau mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói tỏa ra một tia lạnh lẽo: “Xem ra tối hôm qua bà Hứa không hài lòng với biểu hiện của tôi.”
Nhan Thư nhớ tới biểu hiện tối hôm qua, nhanh chóng thành khẩn nói: “Em không có, em rất thỏa mãn!”
Thật đấy!
Cô thỏa mãn đến mức eo sắp gãy mất rồi!
Nhưng người đàn ông lại không có ý định nghe cô giải thích, anh trực tiếp gọi cho thím Lý, giọng nói nhàn nhạt: “Thím Lý, hôm nay thím không cần qua đây đâu.”
Nhan Thư ở xa nên không nghe được thím Lý nói gì ở đầu dây bên kia, chỉ thấy người đàn ông mấp máy môi: “Không cần.”
Hứa Bùi nhấc chân, từng bước đến gần cô, từ từ cởi găng tay, ấn ngón trỏ và ngón cái lên dây đồng hồ, nhanh chóng tháo ra rồi ném xuống bàn.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, anh chậm rãi nói với đầu dây bên kia: “Hôm nay con sẽ phục vụ cô ấy.”