Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 49: Mang về làm quà cho tử kỳ.





Vũ Minh Nguyệt tỉnh dậy, cái mùi hóa chất trong bệnh viện lại xộc vào mũi cô, cô khó chịu nhíu mày lại.

" Lại là bệnh viện sao? Mình không thích nơi này chút nào!" Vũ Minh Nguyệt thở dài nói.

Đường Cẩm Hoa từ bên ngoài mở cửa đi vào, trông thấy cô đã tỉnh lại, bà vui vẻ chạy đến bên giường bệnh hỏi han.

" Minh Nguyệt, con thấy khỏe hơn chưa? Nhìn xem con đã gầy như thế này, sức khỏe cũng thật kém." Ánh mắt bà xót xa nói.

" Mẹ, con không sao đâu! Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe ngay ấy mà!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười nói, cô bây giờ rất thích Đường Cẩm Hoa.

" Mẹ quyết định rồi, sau khi trở về con đến nhà lớn Lệ Gia ở đi! Ta sẽ giúp con tập luyện, để cơ thể khỏe mạnh hơn!" Bà vỗ vỗ tay cô nói.

Vũ Minh Nguyệt lập tức đứng hình, dù cô thích Đường Cẩm Hoa, nhưng cô vẫn còn rất sợ hãi ba chồng nha. Bảo cô làm sao sống trong ngôi nhà đó đây?


" Mẹ ơi, không cần phiền phức như vậy đâu! Con ở với Tử Sâm là được rồi mà, con không muốn làm phiền mẹ với ba chút nào!" Vũ Minh Nguyệt gượng cười từ chối.

" Mẹ không thấy phiền đâu, ý mẹ đã quyết con đừng mong mà từ chối." Đường Cẩm Hoa bộ dạng bá đạo nói, mặc kệ gương mặt khóc không ra nước mắt của Vũ Minh Nguyệt.

" Mẹ, tay của Tử Sâm như thế nào rồi ạ? Có nặng lắm không?" Vũ Minh Nguyệt chợt nhớ đến vết thương của Lệ Tử Sâm, cô lên tiếng hỏi.

" Không chết được đâu, con đừng có lo. Tiểu quỷ đó mình đồng da sắt lắm, phá vài khối băng có là gì với nó đâu!" Đường Cẩm Hoa rót cho cô một ly nước, rồi mới trả lời.

" Phá băng sao?" Vũ Minh Nguyệt kinh ngạc nói. Cô cuối cùng cũng biết tại sao hắn lại bị thương rồi, hóa ra là dùng tay không phá băng, để lấy nước cho cô.

" Anh ấy bây giờ đang ở đâu ạ?" Cô hỏi.

" Minh Nguyệt, con đừng quan tâm đến nó! Mau nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho khỏe đi, chiều nay chúng ta phải về nước rồi!" Đường Cẩm Hoa gạt phăng câu hỏi của cô đi. Lệ Tử Sâm thật sự là con ghẻ của bà mà, Vũ Minh Nguyệt đến chịu với Đường Cẩm Hoa.

Mặt khác, Lệ Tử Sâm đang ở trong một căn nhà lớn, mà kẻ bắt cóc cô thì đang nằm vật vã trên nền nhà. Gương mặt biến dạng đến đáng sợ, hắn ta không ngừng kêu la.

" Mau thả tôi ra, tôi không biết gì hết!"

Đáp lại hắn chỉ có gương mặt lạnh lẽo của Lệ Tử Sâm, anh nhìn hắn như một con hổ đang rình con mồi.

" A Tự, tiếp tục đi!" Lệ Tử Sâm lạnh giọng ra lệnh.

" Gyaaaa..." Hắn gào lên điên cuồng một tay bị cán đến dập nát.

" Ai là người sai mày bắt vợ tao đi? Tốt nhất là nên trả lời cho đúng, đừng hòng giở trò với tao. Nếu không, tao sẽ tăng thêm độ tàn nhẫn! Khiến mày muốn sống không được, chết cũng không xong!" Lệ Tử Sâm trầm thấp thanh âm nói.


" Tôi khai, làm ơn tha cho tôi...tôi khai mà..."

A Tự lập tức buông hắn ra, gã đàn ông nhanh chóng bò đến chỗ của Lệ Tử Sâm.

" Là một cô gái đã cho tiền tôi, cô ta kêu tôi phải làm như vậy! Nếu tôi biết trước người đó là vợ của ngài, có cho tôi tiền tôi cũng không dám làm!" Hắn gấp gáp nói, sợ trễ một giây thôi, thì Lệ Tử Sâm sẽ kết liễu hắn.

" Bốp!"

" Mau nói vấn đề chính cho tao, không cần phải vòng vo tam quốc! Tao không có đủ kiên nhẫn để chơi đùa với mày đâu!" Lệ Tử Sâm giơ chân đạp thật mạnh vào người hắn, anh nói.

" Cô ta tên là gì nhỉ...Lương...Lương..." Hắn ta suy nghĩ, giọng lắp bắp nói.

" Là Lương Duy Âm?" Lệ Tử Sâm lên tiếng.

" Đúng, đúng vậy! Cô ta là Lương Duy Âm, chính cô ta đã sai xử tôi làm việc này!" Hắn ta gật đầu kêu lên.

Mặc dù người sai xử hắn là Lệ Tư Ý, nhưng cô ta cũng không phải người dễ đắc tội, nên hắn phải mang Lương Duy Âm vào làm vật chết thay. Như vậy thì hắn mới có thể yên ổn được.

Sắc mặt của Lệ Tử Sâm khó coi hơn, anh không ngờ người hại Vũ Minh Nguyệt là Lương Duy Âm. Bởi hai người chỉ mới gặp nhau mà thôi, anh không nghĩ ra lý do gì để Lương Duy Âm hạ thủ với Vũ Minh Nguyệt.

" Ngươi chắc chắn!" Lệ Tử Sâm hỏi hắn thêm một lần nữa.

" Tôi chắc chắn, tôi có thể thề với trời!" Hắn nói chắc hơn đinh đóng cột.

Lệ Tử Sâm trầm tư một chút.


" A Tự, mang hắn về làm quà cho Tử Kỳ!" Anh nhìn A Tự nói.

" Vâng thưa sếp!" A Tự gật đầu, hắn cho người lôi tên đó ra ngoài.

" Khoan đã, tôi đã khai rồi mà, tại sao các người không thả tôi ra hả? Tử Kỳ là cái quái gì, tôi không phải là sủng vật! Mau thả tôi ra!" Hắn điên cuồng gào thét, âm thanh dần nhỏ lại rồi biến mất.

" Sếp, lời hắn nói chắc là thật! Anh muốn giải quyết Lương Duy Âm như thế nào?" A Tự tiến đến lên tiếng hỏi.

" Cô ta sao? Cậu nghĩ tôi nên từ từ chơi đùa, hay là một phát kết liễu đây!" Lệ Tử Sâm hai tay chống cằm nói.

" Tôi vẫn thích từ từ chơi đùa hơn! Một phát kết liễu, tôi cảm thấy hơi nhẹ với cô ta" A Tự suy nghĩ một lúc liền trả lời.

" Tốt, vậy tôi giao cô ta lại cho cậu, nhớ là phải đặc sắc một chút!" Lệ Tử Sâm đứng lên, anh vỗ vai A Tự đáp.

" Người phụ nữ của tôi vậy mà cúng dám động vào. Đúng là tự tìm chết!" Nói rồi, anh xoay lưng đi ra ngoài.

\_\_\_\_\_\_




— QUẢNG CÁO —