Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 4



Sau khi chào hỏi đơn giản, nhân viên phục vụ đưa menu lên, Tưởng Dư Hoài nhận lấy rồi đặt trước mặt Từ Hi Nhiễm, lịch sự hỏi: “Cô Từ xem muốn ăn gì?”

Cử chỉ anh rất lịch sự, giọng điệu nhã nhặn, cả người toát lên vẻ hào hoa phong nhã, thế nhưng ánh mắt của người đàn ông này lại sắc bén, ánh nhìn dừng trên người người khác như thể có thể xuyên thấu con người ta. Từ Hi Nhiễm không dám nhìn thẳng anh lâu, cô lật thực đơn, thấy giá trên menu, cô không khỏi lúng túng. Vốn dĩ cô muốn trả lại cho anh nhưng phát hiện ra khí chất áp bức trên người anh khiến cô ngay cả động tác đưa menu đến trước mặt anh cũng không có dũng khí. Từ Hi Nhiễm đưa cho bà Tưởng, nói: “Mọi người cứ gọi món đi.”

Bà Tưởng gọi mấy món ăn, mọi người cùng nói chuyện với nhau một lúc, chủ yếu là bà Tưởng và dì Giang làm không khí thêm vui vẻ, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài thỉnh thoảng mới đáp lại đôi câu. Từ Hi Nhiễm nhận ra Vương Lệ Lệ có vẻ khá căng thẳng, đừng nhìn vẻ bá đạo ngang ngược thường ngày của bà ta, ở trước mặt những người này bà ta còn bối rối hơn cả Từ Hi Nhiễm.

Trò chuyện chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu là tìm hiểu tình hình của nhau. Từ Hi Nhiễm cũng không chủ động nói chuyện, khi được hỏi đến thì cô sẽ trả lời, còn khi chủ đề không liên quan đến mình, cô sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cô có thể nhận ra Tưởng Dư Hoài ngồi đối diện cũng không quá hứng thú nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng khi được hỏi đến, anh chỉ trả lời đơn giản ngắn gọn “Ừ”, “Được”, “Không”, lời ít ý nhiều, đúng là phong cách của một doanh nhân bận rộn khi ứng phó với những buổi xem mắt nhàm chán. Tất nhiên, chẳng ai thấy có gì không ổn, dường như chỉ cần anh chịu ngồi đây, thậm chí chỉ trả lời qua loa như vậy, cũng đã đủ nể mặt người ta, còn hơn là một bài giới thiệu dài dòng về bản thân.

Sau khi ăn xong, mọi người đều tự về, Tưởng Dư Hoài vì phép lịch sự, cố tình sắp xếp một chiếc xe đưa Vương Lệ Lệ và Từ Hi Nhiễm về. Trên xe, Vương Lệ Lệ hỏi cô cảm thấy thế nào, Từ Hi Nhiễm dựa đầu vào ghế sau giả vờ ngủ, không muốn trả lời.

Cô biết rõ kết quả ra sao không phải do cô quyết định, có thể thấy gia đình Tưởng Dư Hoài còn sốt ruột về chuyện hôn sự của anh hơn chính anh. Đương nhiên quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Tưởng Dư Hoài, cô không hề cảm thấy Tưởng Dư Hoài có thể để ý đến cô, có lẽ anh chỉ muốn đối phó với bố mẹ, vì phép lịch sự mà đến gặp mặt. Hơn nữa trong buổi xem mắt, Từ Hi Nhiễm cũng tỏ ra bị động, chắc anh sẽ cảm nhận được cho nên khả năng thành đôi không cao.

Từ Hi Nhiễm đột nhiên thấy rất buồn cười, Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông muốn lợi dụng cô để bám vào gia đình giàu có, nhưng người giàu không phải kẻ ngốc. Từ Hi Nhiễm nghĩ vậy thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng cả ngày nay mới dịu xuống.

Nửa đêm Từ Hi Nhiễm khát nước thức dậy ra ngoài uống nước, đi đến phòng khách, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng Từ Đóa. Lúc này đã rất khuya, xung quanh im lặng, cách âm trong phòng cũng không tốt nên Từ Hi Nhiễm nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa hai mẹ con.

“Hôm nay đối tượng xem mắt có ngoại hình như thế nào? Nhà anh ta giàu vậy mà lớn tuổi thế rồi mà vẫn chưa kết hôn, có phải rất xấu, rất đáng sợ không?”

“Ngoại hình tuấn tú, lịch sự, hơn nữa còn lắp chân giả, đi lại cũng không có vấn đề gì.”

“Hả? Tuấn tú, lịch sự? Tuấn tú đến mức nào, dáng cao không?”

“Rất cao.”

“Cao bao nhiêu?”

“Mẹ nào biết người ta cao bao nhiêu, tóm lại là giống với người đàn ông thường xuyên qua lại với Hi Nhiễm trước đây.”

“Trình Vân Khải sao? Anh ta cao bằng Trình Vân Khải à? Còn tuấn tú, lịch sự nữa? Gia đình giàu thế cơ mà? Nếu Từ Hi Nhiễm lấy anh ta thì chẳng phải là trúng số rồi sao?”

“Sao có thể chứ? Con không nghĩ sao cậu ta lớn tuổi thế rồi mà vẫn chưa kết hôn, chắc chắn có điều uẩn khúc khó nói gì đó, loại người tàn tật như này ấy mà, kiểu gì tâm lý cũng có vấn đề.”

“Đúng rồi đấy, không khéo còn là một tên biến thái nữa đấy.” Từ Đóa cười khúc khích: “Vất vả lắm mới đỗ được đại học cuối cùng lại lấy phải một thằng biến thái, Từ Hi Nhiễm thật là khổ.”

Từ Hi Nhiễm uống nước xong thì về phòng, ép mình ngủ, dù anh có là biến thái thì sao chứ, người ta cũng chưa chắc đã thích cô đâu, đúng không?

Bà cụ Tưởng đã ngoài bảy mươi, đêm đến mọi người đều đã ngủ say nhưng bà cụ vẫn không thể nào chợp mắt. Bà cụ ngồi trên ghế sofa, tay cầm gậy chống, thỉnh thoảng lại thở dài. Người già như bà sống đến tuổi này còn mong cầu gì nữa, đơn giản chỉ mong con cháu bình an, khỏe mạnh, vui vẻ, nhưng điều bà lo lắng nhất chính là đứa cháu đích tôn của mình.

Bà cụ nghe thấy tiếng mở cửa, chống gậy đứng dậy nhìn, thấy người đến là con dâu cả và đứa cháu đích tôn, bà cụ lập tức hỏi: “Sao rồi?”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thôi Viên tiến lên đỡ bà, trách móc: “Đã trễ như vậy rồi, sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi vậy?”

“Mẹ ngủ sao được, mau kể cho mẹ nghe tình hình đi, con đi xem mắt thấy thế nào?”

“Con thấy cũng tốt, mặc dù là gặp mặt lần đầu, nhưng con thấy cô bé đó rất thuận mắt, lại hiền lành, hiểu chuyện, còn là sinh viên giỏi của trường Đại học Bắc Đằng, ngoại hình cũng rất xinh đẹp.”

“Tốt, tốt lắm.” Bà cụ Tưởng cũng rất vui mừng, nhưng khi ánh mắt nhìn đến đứa cháu đích tôn thì sắc mặt bà cụ lại sầm xuống, hừ một tiếng nói: “Chúng ta ở đây vui mừng thì có ích gì, người kết hôn đâu phải là chúng ta.”

Tưởng Dư Hoài ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại di động trên tay xem, bà cụ Tưởng thấy vậy lại không đồng ý nói: “Cả ngày chỉ biết bận rộn, bận rộn, cũng chẳng thấy bận xong cái gì. Cháu xem mấy đứa em của cháu đi, con cái đã có thể đi mua nước tương được rồi, nhìn lại cháu mà xem, là anh cả, đã ba mươi tuổi rồi mà chẳng có mảnh tình vắt vai. Mấy năm nay đã mai mối cho cháu biết bao nhiêu lần rồi mà lúc nào cũng chê này chê nọ, lần này lại thế nào, cháu muốn tìm cớ gì đây?”

Tưởng Dư Hoài cất điện thoại di động, nhét vào trong túi, nói: “Không có gì, nếu mọi người thấy thích hợp thì cứ quyết định đi.”

Bà cụ Tưởng đã chuẩn bị sẵn sàng bị anh chọc giận đã giơ gậy chuẩn bị đánh anh, nghe lời này lại ngẩn ra. Bà cụ và Thôi Viên nhìn nhau, không chắc chắn, hỏi lại: “Cháu nói thật đấy à? Bà già này lớn tuổi rồi không đùa được đâu.”

Tưởng Dư Hoài đứng dậy nói: “Trời không còn sớm nữa cháu đi ngủ trước đây, hai người cũng nghỉ ngơi sớm chút. Khi nào rảnh thì mọi người bàn bạc chuyện kết hôn.” Anh nói xong thì lên lầu.

Cho đến khi bóng lưng anh khuất xa, bà cụ Tưởng vẫn chưa hiểu gì, bà cụ hỏi Thôi Viên: “Ý nó là sao?”

Thôi Viên cũng ngây người một lúc, sau đó nét mặt tươi vui hiện lên, bà che mặt cười rộ lên, nói: “Mẹ, Dư Hoài ưng cô bé đó rồi, chỉ cần bên nhà cô bé không có ý kiến thì nhà chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ngay.”

Từ Hi Nhiễm bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô đứng dậy ra mở cửa, ngoài cửa Vương Lệ Lệ hớn hở, kích động đến độ giậm chân, thấy cô ra liền vội nói với cô: “Hi Nhiễm, đối phương gọi điện thoại đến, bên đó rất hài lòng với con, vừa nãy gọi điện hỏi ý kiến chúng ta, xem khi nào chúng ta rảnh để đến nhà trai bàn chuyện cưới xin.”

Hài lòng... Cưới xin... Từ Hi Nhiễm bị lời nói này làm cho sững sờ, cô không dám tin: “Bà nói… đối phương rất hài lòng?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Vương Lệ Lệ kích động nắm tay cô: “Mẹ qua chỗ bố con thương lượng một chút, xem lúc nào đến bên nhà họ Tưởng được, bên đó nói chúng ta quyết định thời gian xong sẽ cử người đến đón.”

Vương Lệ Lệ hớn hở rời đi, Từ Hi Nhiễm sa sút tinh thần ngồi trên giường, sao lại thế được chứ? Cô thật sự không hiểu tại sao đối phương lại có thể coi trọng mình.

Vậy là anh thật sự muốn cưới sao? Kết hôn với một người đàn ông mà cô ấy mới chỉ gặp một lần, cô nhớ lại cảnh tượng ngày xem mắt, cô vẫn có thể mường tượng ra hình dáng của người đàn ông đó. Thực ra, ấn tượng đầu tiên của cô về Tưởng Dư Hoài khá tốt, vẻ ngoài đẹp trai, sự nghiệp thành đạt. Dù tính tình lạnh lùng nhưng lại không bất lịch sự, cư xử rất có phong độ, biết tôn trọng người khác. Cô cảm thấy kiểu người như vậy dù thế nào cũng sẽ không lấy một cô gái xuất thân như cô.

Hay nói đúng hơn, cô vô thức cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ không đến với cô.

Nhưng bây giờ, đối phương lại rất hài lòng về cô, cô không hề cảm thấy trên người mình có điểm gì thu hút anh. Rõ ràng là hôm đó cô biểu hiện rất bị động, thậm chí còn chẳng nói chuyện gì với anh. Từ Hi Nhiễm lấy gương soi, khuôn mặt cô gái trong gương được cắt tóc mái dày, khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất quá nửa, ngũ quan có thể coi là xinh xắn, nhưng trên người lại chẳng có khí chất gì, cả người toát lên một vẻ uể oải, tuy xung quanh cũng có các bạn nam thích, nhưng cô biết rõ cô chắc chắn không phải mẫu người được ưa chuộng. Cô không đủ tươi tắn, không đủ rạng rỡ, tuyệt đối không thể khiến một người đàn ông sự nghiệp thành công, gia cảnh sung túc lại còn đẹp trai chỉ cần gặp cô một lần là thích cô, cho dù chân trái anh bị tật, anh hoàn toàn có thể tìm được rất nhiều cô gái tốt hơn cô.

Chẳng lẽ giống như Vương Lệ Lệ nói, Tưởng Dư Hoài có bệnh gì không tiện nói ra, nếu không với điều kiện của anh hoàn toàn không đến nỗi tận bây giờ mới kết hôn, càng không rơi vào cảnh kết hôn với người như cô.

Hai bên nhanh chóng quyết định ngày đến nhà trai bàn bạc việc kết hôn. Sáng sớm hôm nay, Vương Lệ Lệ tới gõ cửa phòng cô, bảo cô chuẩn bị một chút, bên nhà trai sắp cho xe tới đón.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Đây là việc quan trọng liên quan đến hôn sự của cô, nhưng Từ Hi Nhiễm lại cảm thấy mình giống như một công cụ hình người, hoàn toàn không đến lượt cô đưa ra ý kiến, cô chẳng có lựa chọn nào khác.

Ngày hôm đó, cả gia đình đều tham dự, Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ mặc những bộ quần áo đẹp nhất mà họ có thể chọn, ngay cả Từ Đóa cũng cố ý trang điểm. Chỉ có Từ Hi Nhiễm trang điểm nhẹ nhàng thoa chút son để sáng mặt, rõ ràng là đi bàn chuyện cưới xin của cô nhưng cô cứ nghĩ rằng chuyện đó chẳng liên quan gì mấy đến mình.

Nhà trai cho hai chiếc xe đến, đủ rộng rãi cho cả gia đình, xe chạy hơn bốn mươi phút mới dừng trước một cánh cổng lớn. Từ Hi Nhiễm vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên trong cánh cổng uy nghiêm là một căn biệt thự đồ sộ, biệt thự có tổng cộng ba tầng, thiết kế theo kiểu cổ kính, tường ngoài in hằn dấu tích của thời gian và mưa gió, nhưng vẫn không che giấu được sự to lớn và vẻ uy nghi của nó.

Nhà họ Tưởng đã sống ở Lạc Thành nhiều đời, mảnh đất này cũng là của chính họ, vì vậy ngôi nhà cổ được xây dựng rất rộng rãi, xe hơi từ từ đi vào từ cổng lớn, sau đó có người giúp việc đến đưa cả nhà họ vào phòng khách.

Phòng khách có rất nhiều người, nhà họ Tưởng đông đúc, ông cụ Tưởng và bà cụ Tưởng vẫn còn khỏe mạnh, dưới gối có ba người con trai, ba người con trai lại có con cái. Hôm nay hầu như cả gia tộc đều đến đông đủ, có thể thấy họ coi trọng chuyện hôn sự này.

Bà mối Giang cũng ở đó, bà ta lần lượt giới thiệu gia đình Từ Hi Nhiễm cùng nhà họ Tưởng. Nhà họ Tưởng có quá nhiều người, Từ Hi Nhiễm cũng như cưỡi ngựa xem hoa, qua một vòng thì chẳng nhớ được mấy người.

Sau khi chào hỏi xong, hai gia đình ngồi xuống bắt đầu bàn chuyện cưới xin. Từ Hi Nhiễm bị bà nội của Tưởng Dư Hoài kéo ngồi bên cạnh, hỏi cô một số tình hình cơ bản đơn giản. Dường như bà cụ Tưởng rất hài lòng với cô, vừa nghe cô nói vừa gật đầu liên tục.

“Trong nhà cũ đông người lắm, ồn ào, may là mấy đứa cháu trong nhà đã có gia đình đều ở ngoài, nhà tân hôn của con và Dư Hoài cũng đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Hai đứa cưới nhau thì cứ ở nhà mới, không ở cùng chúng ta.”

Từ Hi Nhiễm cười khan hai tiếng, không biết trả lời thế nào. Thật ra đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ, cứ có cảm giác cuộc hôn nhân này không liên quan gì đến cô.

“Con vẫn còn đang đi học, kỳ nghỉ hè chỉ có hai tháng, sẽ không kịp chuẩn bị đám cưới, nhưng hai đứa có thể ở cùng nhau một thời gian ngắn. Nếu thấy hợp thì đăng ký kết hôn trước, còn đám cưới thì đợi con ra trường rồi tổ chức sau, chứ để như thế này thì quá vội, toàn phải làm qua loa, con thấy được không?”

Từ Hi Nhiễm gật đầu, bà cụ Tưởng vỗ nhẹ tay cô, hài lòng nói: “Cô bé ngoan.”

Bà cụ Tưởng nói xong, mắt đảo một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Tưởng Dư Hoài đang ngồi cùng với các bậc tiền bối. Bà nói: “Dư Hoài, Hi Nhiễm đã đến rồi mà sao cháu không tới nói chuyện với người ta?”

Từ Hi Nhiễm cũng nhìn sang theo ánh mắt của cụ Tưởng, trong đám long phượng nhà họ Tưởng, quả thật Tưởng Dư Hoài là người nổi bật. Người ngồi đối diện với anh chính là bố của Từ Hi Nhiễm, ông ta được mời qua uống trà trò chuyện, bố và hai người chú của Tưởng Dư Hoài đều ở đó. Từ Xương Đông ngồi giữa họ nhưng suốt quá trình khuôn mặt luôn đơ cứng, có thể thấy hoàn cảnh này khiến cho ông ta rất lo lắng.

Đúng lúc đó Tưởng Dư Hoài nghe thấy lời của bà cụ Tưởng nên quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Từ Hi Nhiễm. Cô vô thức né tránh, nói với bà cụ Tưởng: “Không sao ạ, con thích trò chuyện với bà mà.”

Bà cụ Tưởng nghe thấy lời này cũng thấy vui vẻ, bà mỉm cười nói: “Bà bảo Dư Hoài dẫn con đi dạo một chút, sân sau nhà đẹp lắm.”

Từ Hi Nhiễm thấy Tưởng Dư Hoài đứng dậy đi về phía này, cô lập tức có chút không được tự nhiên, chỉ nghe bà cụ Tưởng nói với Tưởng Dư Hoài: “Hoa sen sau vườn nở rồi, cháu dẫn Hi Nhiễm đi xem đi.”

Tất cả mọi người đều thầm biết, bà cụ Tưởng đang tạo cơ hội cho hai người ở riêng. Tưởng Dư Hoài cũng không phản đối, ánh mắt quét qua Từ Hi Nhiễm, anh hỏi cô: “Cô Từ, muốn đi ra ngoài một chút không?”

Bà cụ Tưởng nghe anh nói như thế nhất thời cau mày hắng giọng: “Thằng bé này, sao lại gọi người ta như vậy, gì mà cô Từ, xa lạ quá, kêu Hi Nhiễm.”

Từ Hi Nhiễm xấu hổ cười, vội nói: “Gọi là gì cũng được, dù sao tên cũng chỉ là biệt hiệu.”

Không ngờ Tưởng Dư Hoài thật sự nghe lời, lập tức sửa lại: “Hi Nhiễm, muốn đi ra ngoài một chút không?”

Từ Hi Nhiễm: “…”