Sau khi Khâu Tịnh ra khỏi phòng họp, trợ lý Vương lập tức đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng.
“Khâu tổng, có báo cáo mới.”
Khâu Tịnh gật đầu, cả hai cùng quay về phòng làm việc.
Trợ lý Vương đợi Khâu Tịnh đã ngồi yên vị trên ghế mới bắt đầu báo cáo.
“Khâu tổng, Bạch Vân Y cho người điều tra ngài.”
Khâu Tịnh nhướng mày.
“Điều tra tôi?”
“Vâng, yêu cầu của Bạch Vân Y đưa ra với thám tử tư là điều tra toàn bộ thông tin cá nhân của ngài từ khi còn nhỏ cho tới hiện tại.”
Khâu Tịnh cười nhạt một tiếng. Rốt cuộc cô tiểu thư này đang muốn làm gì vậy? Trước thì yêu đương thắm thiết với Cao Dương, sau đó thì đột nhiên hủy hôn, bây giờ lại điều tra anh? Anh không nhớ là giữa mình và Bạch Vân Y có xảy ra khúc mắc gì đó khiến cô phải đặc biệt quan tâm chú ý đến mức thuê thám tử điều tra anh.
Trợ lý Vương thấy Khâu Tịnh im lặng không nói gì, đành phải dè dặt xin ý kiến.
''Khâu tổng, vậy việc này giải quyết như thế nào? Chúng ta có cần nhúng tay can ngăn không ạ?''
Khâu Tịnh nheo mắt, khoát tay với trợ lý Vương.
''Không những không cần can ngăn, mà bên kia cần thông tin gì, cậu cứ trong tối mà ngầm cung cấp cho họ đầy đủ những gì họ cần. Tôi còn phải xem xem là Bạch tiểu thư đang toan tính việc gì.''
''Vâng.''
Lúc trợ lý Vương vừa định lui ra, thì Khâu Tịnh lại lên tiếng gọi người.
''Khoan đã, việc này Bạch Nguyên Hách và La Tử Vi có biết không?''. Truyện Mạt Thế
Trợ lý Vương nghe xong thì lắc đầu: ''Không, theo điều tra thì Bạch Nguyên Hách chỉ đưa thông tin liên lạc của thám tử cho Bạch Vân Y, những chuyện còn lại đều là tự Bạch Vân Y liên hệ với thám tử.''
Khâu Tịnh nghe xong thì gật đầu, cho trợ lý Vương lui ra ngoài. Anh ngồi dựa vào ghế, bắt đầu thấy sự việc diễn biến ngày càng thú vị.
Vậy ra là Bạch Vân Y tự ý muốn tìm hiểu về anh, không phải là do ông bà Bạch đánh chủ ý lên người anh. Cũng phải thôi, Bạch Nguyên Hách và La Tử Vi đó giờ đều không thích nhúng tay vào mấy chuyện tranh đấu giữa các gia tộc, sẽ không chủ động đi chọc tới người khác. Rốt cuộc Bạch Vân Y này là đang muốn làm cái gì đây?
Ring…ring…ring…
Tiếng điện thoại vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Khâu Tịnh. Anh nhìn tên người gọi đến, nhíu mày bắt máy.
“Ba.”
“Về nhà.”
“Vâng.”
Vỏn vẹn vài chữ đã nói xong. Khâu Tịnh thở hắt ra một hơi. Anh đứng lên cầm áo vest ngoài, sửa soạn một chút rồi ra về.
Lúc anh chạy về tới Khâu gia, Khâu Chính đang ở thư phòng, anh lại lên thư phòng gõ cửa.
“Vào đi.”
Khâu Chính đang ngồi ở bàn làm việc, trên tay cầm một bức ảnh. Ông nhìn ra hướng cửa, thấy Khâu Tịnh đi vào thì đưa ảnh trong tay cho anh.
Khâu Tịnh nhận lấy tấm ảnh kia, nhíu mày nhìn.
Ồ…
Lại là Bạch Vân Y.
Khâu Chính giơ tay cầm lấy tách trà nóng nhấp một ngụm.
“Biết người này không?”
“Biết, tiểu thư Bạch gia. Bạch Vân Y.”
Khâu Chính gật đầu: “Ừ, chuyện mấy ngày qua con đã nghe chưa?”
Khâu Tịnh đáp lời: “Nghe rồi ạ.”
Khâu Chính lại nói tiếp: “Mau chóng theo đuổi Bạch Vân Y, đứa con dâu này phải là của nhà họ Khâu. Bạch Vân Y là hậu thuẫn tốt nhất cho con. Cao gia ngu ngốc để vụt mất, đây chính là cơ hội của con. Mấy gia tộc khác có lẽ bắt đầu rục rịch rồi, con mau chóng đi.”
Khâu Tịnh siết chặt tấm hình, thở hắt ra, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Ba à, vì sao…”
“Chuyện ta nói con đã rõ chưa? Rõ rồi thì ra ngoài.”
Khâu Tịnh hít sâu một hơi, mở cửa ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, gương mặt khó chịu của Khâu Tịnh đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhạt.
Rất tốt! Không ngờ Khâu Chính lại muốn Bạch Vân Y làm vợ anh, anh cũng đang có suy nghĩ như vậy mà chưa quyết định được do mấy hành động lạ lùng của Bạch Vân Y. Lần này xem ra mọi thứ phát triển khá thuận lợi.
Nếu cưới được Bạch Vân Y, không chỉ làm hài lòng Khâu Chính, mà cô cũng thực sự là hậu thuẫn vững chắc cho anh.
Ngoài ra, cướp vợ của Cao Dương sao? Chuyện này cũng đáng để thử nhỉ?
Vả lại, không phải cô nhóc kia hình như cũng đang có ý định gì đó với anh sao?
***
Hai ngày sau. Thư viện thành phố.
Đã hai ngày trôi qua, Bạch Vân Y sống trong lo sợ phập phồng, đợi chờ bước đi tiếp theo của Cao gia. Nhưng sóng yên biển lặng, phía Cao gia ngoài việc chấp nhận yêu cầu hủy hôn ra, còn lại chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Điều này không làm Bạch Vân Y cảm thấy yên tâm, mà còn khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn. Với tính cách của Cao Dương mà cô đã đọc trong sách, người này không có chuyện để yên khi bản thân hắn ta gặp phải chuyện mất mặt như vậy. Mà Cao gia đâu phải chỉ có mỗi mình Cao Dương? Cho nên, đây chính là bình yên trước cơn bão. Cô phải mau chóng tìm hiểu về Khâu Tịnh và kiếm cách liên kết với anh mới khiến tâm tình của mình cảm thấy đỡ nặng nề hơn.
Bạch Vân Y hiện tại vẫn đi làm như bình thường, sáng đến công ty, chiều đến thư viện. Ba mẹ Bạch mặc dù thấy khá lạ lẫm với cô con gái của mình nhưng lại chung quy vẫn là vui mừng vô cùng. Cứ tưởng rằng Bạch Vân Y sau khi chia tay với Cao Dương sẽ khóc lóc buồn bã một trận, nhưng không ngờ cô lại thay đổi theo chiều hướng tích cực. Mấy ngày nay tại Bạch gia luôn là tràn ngập trong không khí vui vẻ.