Hôn Nhân Có Điều Kiện

Chương 15: Quá khứ của Khâu Tịnh (2)



Mạc Ly - một nhân viên công sở bình thường đến không thể bình thường hơn, làm việc tại một công ty nhỏ nhoi, nhưng lại sở hữu một nhan sắc khiến cho cô nàng mau chóng nổi tiếng. Nổi tới độ hình ảnh của cô lọt đến tay Khâu Chính. Vừa nhìn hình Khâu Chính liền động tâm, cho người bắt Mạc Ly lại. Sau lần đầu tiên cưỡng gian, lại tiếp tục có lần thứ hai, lần thứ ba,...Mạc Ly đột nhiên bị bắt giữ, lại còn bị người đàn ông xa lạ cưỡng gian, vốn đã tuyệt vọng không thiết sống nữa, vậy mà vào lúc cô chuẩn bị tự sát, lại phát hiện mình mang thai rồi….

Mạc Ly đấu tranh tâm lý dữ dội, cuối cùng từ bỏ ý định, cô muốn giữ lại sinh linh này, cô có thể tự kết liễu đời mình, nhưng không nhẫn tâm đem theo con chôn cùng mình được.

Khâu Chính sau khi biết chuyện Mạc Ly mang thai đã vô cùng vui mừng, đối xử với Mạc Ly cũng tốt hơn. Từ hôm đó, Mạc Ly cũng đã dễ thở hơn một chút, cô lại học cách giả vờ ngoan ngoãn, dỗ cho Khâu Chính đến là mát lòng mát dạ. Sau đó, sinh con xong. Mạc Ly thành công bỏ trốn. Mà người giúp cô bỏ trốn, chính là Liên Kiều.

Khâu Chính lại một lần nữa nổi giận, thậm chí tức đến nỗi đánh Liên Kiều một trận, Liên Kiều bị đánh mà chỉ cười khẩy. Cô ta đã không thể có con, thì Khâu Chính cũng đừng hòng có. Vốn tính kế muốn diệt triệt để cả mẹ con Mạc Ly, thế quái nào mà Mạc Ly lại được ý đồ của Liên Kiều, sau khi lợi dụng trợ thủ của Liên Kiều thì cũng trốn mất.

Sau đó nữa, Khâu Tịnh được Mạc Ly nuôi bên ngoài. Cuộc sống vừa cực khổ vừa bị người ta dòm ngó chỉ trỏ. Mạc Ly thì bị người cùng xóm đồn đãi là hồ ly tinh, là gái làng chơi, chửa hoang không ai thèm nhận. Còn Khâu Tịnh thì bị mấy đứa nhỏ cùng xóm mỗi ngày đều bắt nạt, cô lập vì không có ba. Tuy vậy, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, vẫn là có thể lay lắt vượt qua từng ngày.

Lại tới một ngày nọ, cuối cùng Khâu Chính cũng tìm được đến cửa, bắt Khâu Tịnh trở về. Ông ta đã không có con, làm sao có thể bỏ qua đứa con trai này được? Thật ra là ông ta đã biết rõ nơi ở Mạc Ly, nhưng vì muốn bỏ mặc Khâu Tịnh sống ở nơi như vậy để rèn luyện tính cách và sức chịu đựng của cậu nhóc nên vẫn luôn chưa đón về. Vậy nên, lúc Khâu Tịnh vừa tròn sáu tuổi, bị bắt trở về lại Khâu gia. Mạc Ly cũng được chuyển đến Khâu gia sống, với danh phận người làm.

Mạc Ly ban đầu là tuyệt vọng, sau đó cảm thấy cũng không phải là không ổn. Dù sao với điều kiện của Khâu gia, nuôi dạy Khâu Tịnh vẫn tốt hơn cô. Cô cũng không quan tâm mình ở nơi này với danh phận gì, chỉ cần được ở cạnh con trai là đủ.

Nhưng Mạc Ly an phận, không có nghĩa là sẽ không có người chướng mắt cô. Liên Kiều mỗi ngày đều tỏ cái thái độ muốn giết người với Mạc Ly. Cho dù là danh phận người làm, thế nhưng người cũng đã đặt chân vào cửa chính, cho dù là với danh phận gì, Liên Kiều cũng không chấp nhận được. Mà sự tồn tại của mẹ con Mạc Ly, lại như một cái tát thật mạnh vào mặt Liên Kiều, đâm sâu vào nỗi đau của không thể có con của Liên Kiều để chồng phải đi kiếm người bên ngoài.

Cuối cùng không biết Liên Kiều dùng cách nào, một năm sau khi Mạc Ly chuyển đến Khâu gia sống, lại bất hạnh qua đời. Một người làm nhỏ nhoi qua đời, cũng chả ai quan tâm xem nguyên do là gì. Chỉ có đứa con trai duy nhất của nhà họ Khâu, Khâu Tịnh, sau cái chết của mẹ, ngày ngày lại càng trầm mặc hơn, ngày ngày lại càng ít nói hơn.

Khâu Chính cũng không quá quan tâm, đối với ông ta, Khâu Tịnh dường như không phải là con mà chỉ đơn giản là một người thừa kế tương lai của ông ta, giúp ông ta có thể ngồi vững ở vị trí hiện tại.

Về phần Khâu Tịnh, đột nhiên lại chuyển môi trường sinh sống, sau đó thì mất đi người mẹ của mình, tiếp đến là bị một người tự xưng là ba ruột dạy dỗ theo kiểu không thể hiểu nổi, bị mẹ kế đối xử tàn bạo. Mà ở trường học, lại bị hết bạn bè cùng lớp khinh thường vì là ‘con hoang’. Mọi người sống tại Khâu gia đều cảm thấy không sớm thì muộn đứa nhỏ này cũng sẽ phát điên.

Chính là trong khoảng thời gian này, Khâu Tịnh và Cao Dương bắt đầu phát sinh ân oán cá nhân.

Cao Dương đúng thật sự là tính tình cặn bã từ khi còn trong trứng. Hắn ta chính là đứa trẻ cầm đầu một nhóm học sinh trong trường, mỗi ngày không có gì làm đều sẽ chạy đi ăn hiếp Khâu Tịnh. Lúc thì nói móc nói mỉa, lúc lại trấn lột tiền, lúc thì đánh đập. Ngày nào trên người Khâu Tịnh cũng có vết bầm dập. Không phải là từ Liên Kiều thì chính là từ Cao Dương. Khâu Chính cảm thấy mấy việc này cũng chả có vấn đề gì, còn có thể dùng để rèn luyện tính chịu đựng cho Khâu Tịnh cứng rắn hơn, cũng là để cho Khâu Tịnh hiểu cái vòng thế gia này sẽ khắc nghiệt ngay từ khi sinh ra, nên ông ta cũng chả nhúng tay vào.

Mà chính vì ông ta thờ ơ,nên sự việc phát triển ngày càng trầm trọng hơn. Cao Dương là một đứa con ngỗ nghịch, lúc ở nhà nghe ba mẹ nói về Khâu gia, tự suy đoán là đứa con hoang này Khâu gia không cần, đùa giỡn với Khâu Tịnh ngày càng ác hơn. Có một lần, Cao Dương đã ép Khâu Tịnh nhảy lầu, Khâu Tịnh lúc đó thân cô thế cô, cuối cùng phản kháng không được, thực sự bị đẩy xuống từ lầu hai.

Không biết có được cho là may mắn hay không, Khâu Tịnh ngã từ lầu hai, ngã trúng vào một đám người vừa chơi bóng rổ trở về. Khiến cho cả đám đều bị thương tích, mà cũng nhờ như vậy, Khâu Tịnh ngoài chuyện gãy tay gãy chân và chấn thương não nhẹ, ngoài ra cũng không có việc gì.

Tới mức độ này, Khâu Chính cuối cùng cũng chịu ra mặt, nhưng mà ông ta ra mặt không phải vì con trai, mà là vì dùng chuyện Cao Dương bắt nạt Khâu Tịnh để chèn ép Cao gia. Cuối cùng Cao gia không muốn hồ sơ của Cao Dương có ‘sẹo’, vì để xin lỗi Khâu Tịnh mà nhả ra một cái hợp đồng làm ăn lớn.

Chuyện sau đó nữa, chính là Khâu Tịnh từ một đứa trẻ nhút nhát dễ bắt nạt, bỗng dưng thay đổi chóng mặt, từ không dám phản kháng thành phản kháng, từ phản kháng thành phản kháng thành công, từ phản kháng thành công trở thành một người không ai dám đụng vào nữa. Ngay cả Cao Dương cũng không dám dẫn người tới bắt nạt Khâu Tịnh nữa.

Ngoài việc đột nhiên Khâu Tịnh lại thay đổi chóng mặt, thì nhờ thành tích học tập tốt, học nhảy nhiều lớp, không còn gặp Cao Dương nữa. Sau đó lại đi du học, tới khi về nước thì giết một đường ngồi thẳng lên vị trí cao nhất.

Lại sau đó nữa, Cao Dương không chấp nhận nổi chuyện mình không bằng Khâu Tịnh, nên hai người vẫn luôn ngấm ngầm đấu qua đấu lại.