Dung Ngọc Nhi hậm hực nhìn Tịch Kỳ Phong rồi thầm nghĩ trong lòng [Tại sao cái tên Vincent đó lại gọi Cao Đàn Hương là bà nội chứ? Chẳng lẽ bà ta nhận cậu ta làm cháu nuôi rồi bây giờ điên khùng muốn giao cả Tịch Thị vào tay cậu ta sao?]
Tịch Kỳ Phong ngồi vào cái ghế bên cạnh của Cao Đàn Hương, thần thái cùng khí chất của anh vô cùng đỉnh đạt khiến mọi người đều thắc mắc và dè chừng vì sao anh lại có mặt tại cuộc họp này.
Tịch Kỳ Phong cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của mình ít nhiều làm cho các cổ đông khác khó hiểu nên lên tiếng giải thích “Chắc là có nhiều vị đang thắc mắc tại sao tôi lại có mặt ở cuộc họp cổ đông của Tịch Thị có đúng không? Để tôi giải đáp thắc mắc của các vị luôn, thật ra tôi cũng là một cổ đông của công ty tôi đang nắm giữ trong tay 20% cổ phần của Tịch Thị ngang bằng với chủ tịch Tịch Minh đây.”
Lúc này mọi người mới ngả ngửa ồ lên “Trời ơi, thì ra vị cổ đông bí ẩn đang nắm giữ 20% cổ phần còn lại của Tịch Thị lại là Vincent của tập đoàn Kình Long.”
Người A “Chuyện này làm sao có thể chứ?”
Người B “Kình Long vừa mới thắng thầu dự án nhà hát Thượng Huyền, dự án khu đô thị gần ga tàu lửa Khải Hoàng, dự án đại lộ số 32 còn thắng luôn thầu dự án biệt thự ven sông nữa, các dự án trên đều tranh thầu với Tịch Thị giờ sao chủ tịch Kình Long lại là cổ đông của Tịch Thị được chứ?”
Từ lúc Dung Ngọc Nhi nghe Tịch Kỳ Phong giới thiệu mình đang nắm giữ 20% cổ phần Tịch Thị trong tay thì đã cảm thấy vô cùng bất an trong lòng rồi, Tịch Kỳ Phong và Cao Đàn Hương nắm giữ 50% thì Tịch Minh không còn cơ hội tái ứng cử mà Tịch Thiếu Kiệt có khi bị hất cẳng khỏi Tịch Thị luôn không chừng.
Tịch Kỳ Phong lên tiếng giải thích thêm “Dạo này tập đoàn Kình Long lên như diều gặp gió khối tài sản của tôi được nhân lên theo cấp lũy thừa, tôi dư tiền quá nên ai bán cổ phần thì tôi mua lại thôi thật không ngờ đã mua được 20% cổ phần của Tịch Thị lúc nào không hay. Hôm nay nhận lệnh triệu tập của công ty tham dự cuộc họp cổ đông bất thường để bàn luận về vấn đề bãi miễn chức vụ phó chủ tịch và bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị nên tôi mới sắp xếp thời gian đến dự. Lúc này tôi có mặt ở đây với tư cách là một cổ đông của Tịch Thị chứ không phải chủ tịch tập đoàn Kình Long nên các vị không cần phải sợ lộ thông tin nhé.”
Cao Đàn Hương lúc này mới lên tiếng nói với thư ký “Vincent đến sau mấy phút, phiền cô hãy nói lại từ đầu để mọi người trong cuộc họp đều rõ ràng các vấn đề.”
“Dạ đổng sự trưởng.”
Thư ký hội nghị lúc này mới lên tiếng “Thực hiện theo yêu cầu của tất cả cổ đông triệu tập cuộc họp bất thường để bãi miễn chức vụ phó chủ tịch của Tịch Thiếu Kiệt và bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị. Trước tiên xin hội nghị cho ý kiến về việc bãi miễn chức vụ của phó chủ tịch Tịch Thiếu Kiệt.”
Người A “Tôi tán đồng việc bãi miễn chức vụ của Tịch Thiếu Kiệt, cậu ta thua thầu dự án nhà hát Thượng Huyền là một công trình mục tiêu trọng điểm trong năm nay của Tịch Thị, sau đó tiếp tục làm mất thầu dự án đô thị ven sông nên không xứng được tiếp tục nắm giữ chức vụ phó chủ tịch.”
Người B “Tôi cũng tán đồng, chính vì mất thầu những dự án này nên công ty đang rơi vào cảnh lao đao tôi đề nghị phải bổ nhiệm người có năng lực hơn Tịch Thiếu Kiệt.”
Dung Ngọc Nhi nghe những cổ đông đều đồng tình bãi nhiệm chức vụ của Tịch Thiếu Kiệt thì liền không kìm chế được nữa mà đứng dậy lên tiếng “Tôi cảm thấy các vị cổ đông ở đây có cái nhìn quá khắc khe với Thiếu Kiệt rồi, dù sao thì thằng bé cũng vừa mới vào công ty được khoảng hơn nửa năm thôi nên chưa có nhiều kinh nghiệm, việc mất dự án đấu thầu cũng không phải lỗi của một mình thằng bé mà do đối thủ quá gian trá xảo quyệt nên mới thành công cướp mất thầu dự án đó thôi.”
Tịch Kỳ Phong thấy Dung Ngọc Nhi nhìn qua mình rồi đổ lỗi lên đầu mình thì liền khẽ nhếch môi cười lên tiếng “Bản thân thua thầu là do không có sự chuẩn bị đầu tư kỹ lưỡng không thể lên tiếng đổ trách nhiệm lên người khác được.”
Dung Ngọc Nhi căm tức mất lý trí liền quay sang Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng “Tôi đã cho người điều tra bảng thiết kế và giá dự thầu của Kình Long hết rồi nếu như theo hồ sơ dự thầu ban đầu thì Tịch Thị phải dành được nhà hát Thượng Huyền mới đúng tại các người thay đổi phương án vào phút cuối nên mới cướp được thầu dự án đó.”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền nhướng mày nhìn Dung Ngọc Nhi rồi lên tiếng “Hóa ra Tịch Thị lại có kẻ chơi dơ như thế nhưng mà trời cao có mắt làm việc bất chính sao có thể thành công được.”
Dung Ngọc Nhi bị Tịch Kỳ Phong trêu tức hậm hực đến độ gân xanh nổi đầy trên trán “Cái đó không gọi là chơi dơ được, thương trường như chiến trường chuyện tìm hiểu đối thủ cạnh tranh là chuyện bình thường thôi mà.”
Tịch Kỳ Phong nhún vai vẻ mặt đầy khiêu khích Dung Ngọc Nhi “Tìm hiểu đối thủ cạnh tranh nó rất khác với cài người vào công ty người khác để đánh cắp thông tin và dữ liệu, người mà bà cài vào tập đoàn Kình Long đã bị cảnh sát bắt tạm giam rồi chờ sau khi lấy xong lời khai chắc sẽ mời những người có liên quan đến hợp tác điều tra đó.”
Các cổ đông lại xôn xao lên “Trời ơi thật là mất mặt chưa kìa, Tịch tổng lại có thể để vợ của ông ta làm ra mấy chuyện bẩn thỉu như thế còn bị người ta vạch mặt nữa.”
“Làm chuyện mất mặt như thế mà còn lớn lối nữa đúng là thứ đàn bà không có não mà.”
Dung Ngọc Nhi rất tức giận nhưng bà biết lúc này phải bình tĩnh nên lên tiếng “Tôi xin các vị cổ đông hãy cho Thiếu Kiệt thêm một cơ hội để sửa chữa sai lầm, thằng bé nhất định sẽ làm công ty phát triển hơn.”
Mọi người đều lắc đầu không tán đồng ý kiến của Dung Ngọc Nhi, bọn họ một hai đòi triệu tập cuộc họp khẩn cấp chính là vì muốn bãi nhiệm Tịch Thiếu Kiệt sao có thể vì mấy lời nói suông của bà ta mà đổi ý được.
Tịch Minh cũng ra mặt bảo vệ cho Tịch Thiếu Kiệt “Thưa các vị cổ đông việc mất thầu các dự án lớn nếu quy trách nhiệm thì tôi xin đứng ra nhận hết trách nhiệm về phía mình, còn Thiếu Kiệt thật sự là một nhân tài nếu các vị vì cái lợi trước mặt mà bỏ qua một mầm non tốt để phát triển công ty sau này thì sẽ rất đáng tiếc.”
Cổ đông A “Tịch tổng phải chịu trách nhiệm là đúng rồi bởi vì ông chỉ định Tịch Thiếu Kiệt mà không được sự đồng thuận của các cổ đông mới dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như hôm nay.”
Cổ đông C “Theo tôi thấy Tịch Thiếu Kiệt là mầm móng của tai họa thì có chứ mầm non tốt cái thá gì, tôi đề nghị sa thải cậu ta khỏi công ty.”
Thư ký hội nghị lên tiếng “Thưa các vị cổ đông, hội nghị xin thông qua việc bỏ phiếu bãi miễn chức danh phó chủ tịch của Tịch Thiếu Kiệt bằng cách giơ tay, ai đồng ý bãi miễn sa thải Tịch Thiếu Kiệt thì giơ tay lên, tổ kiểm phiếu bên hội đồng sẽ căn cứ số cổ phần các vị nắm giữ trong tay để tính phần trăm đồng ý hay không?”
Mọi người trong phòng họp đều giơ tay lên tán đồng việc bãi miễn chức vụ của Tịch Thiếu Kiệt chỉ có Tịch Minh, Dung Ngọc Nhi và một vài cổ đông nhỏ theo phe họ là không giơ tay thôi.
Tổ kiểm phiếu của hội đồng quản trị cũng nhanh chóng tính ra kết quả là có 65% cổ đông đồng ý bãi miễn chức vụ của Tịch Thiếu Kiệt, còn lại 35% là không đồng ý.
“Thông qua hội nghị có 65% cổ đông đồng ý bãi miễn chức vụ của Tịch Thiếu Kiệt nên chính thức từ giờ Tịch Thiếu Kiệt không còn là phó chủ tịch của Tịch Thị nữa.”
Dung Ngọc Nhi nghe vậy liền không cam tâm “Sao có thể như vậy được chứ? Tôi không đồng ý.”
Tịch Kỳ Phong ngẩng đầu nhìn Dung Ngọc Nhi rồi lên tiếng “Hội nghị bỏ phiếu công khai không hề có gian lận gì cả nên kết quả được thông qua là chắc rồi, huống hồ vị phu nhân này còn không có một cắc cổ phần trong tay dựa vào cái gì mà lên tiếng trong cuộc họp hội đồng quản trị của công ty vậy hả?”
Dung Ngọc Nhi tức đến nghẹn họng bà ta được tham gia các cuộc họp hội đồng quản trị trước giờ đều là dựa vào Tịch Minh là chủ tịch Tịch Thị, hôm nay có người vạch trần mình như thế đúng là quá mất mặt.
Mấy cổ đông luôn có tư tưởng chống đối lại Tịch Minh lúc này mới có cơ hội lên tiếng “Phải đó, một người không có cổ phần thì lấy tư cách gì mà lên tiếng trong cuộc họp hội đồng quản trị của công ty chứ.”
Thời khắc này Tịch Kỳ Phong có thể đề nghị hội đồng quản trị đuổi cổ Dung Ngọc Nhi và Tịch Thiếu Kiệt ra khỏi phòng họp nhưng mà anh không làm vậy, anh muốn hai người đó phải tận mắt chứng kiến anh trúng cử vào cái ghế chủ tịch tập đoàn Tịch Thị để xem họ có biểu cảm gì trên mặt.
Tịch Kỳ Phong lên tiếng trấn an các vị cổ đông khác “Thôi được rồi các vị dù sao thì cũng là người nhà của chủ tịch Tịch Minh chưa gì mà chúng ta đã cạn tàu ráu máng thì sẽ bị người ta cười chê, cứ để họ dự nốt hội nghị này đi, biết đâu đây là lần cuối mà họ được dự họp hội đồng quản trị của Tịch Thị đấy.”
Mấy cổ đông khác nghe vậy cũng cảm thấy có lý, xưa nay Dung Ngọc Nhi luôn ỷ vào thế của Tịch Minh mà lên giọng dạy đời người khác hôm nay nên để bà ta chứng kiến cảnh người khác ngồi vào cái ghế chủ tịch để bà ta biết thân biết phận của mình.
Cao Đàn Hương lên tiếng “Phần thứ nhất hội nghị đã thông qua rồi tiến hành phần thứ hai luôn đi.”