Sự trả thù hôm nay của Tịch Kỳ Phong đã là quá nhân nhượng với Dung Ngọc Nhi và Tịch Thiếu Kiệt rồi nhưng đó chưa phải là báo ứng cuối cùng của họ đâu, anh muốn họ phải đau khổ hơn nữa mới đủ đền tội với mẹ của anh.
Ánh mắt của Tịch Kỳ Phong hiện lên sự sắc lạnh vô tình “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người đâu.”
Tịch Minh khổ sở lên tiếng “Kỳ Phong, con muốn Tịch Thị ba sẵn sàng hai tay dâng hết cho con thậm chí là 20% cổ phần trong tay ba cũng có thể chuyển nhượng lại cho con.”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy thì nhếch môi cười lạnh “Ba à, ba đừng tự cho là mình vĩ đại như thế chứ, dù không có 20% cổ phần trong tay của ba thì tôi vẫn trở thành chủ tịch tập đoàn Tịch Thị, ba cứ giữ lại 20% cổ phần đó cho con trai cưng của ba đi.”
Tịch Minh bất lực “Vậy con muốn ba làm gì để bù đắp lại cho con, ba phải làm gì để con buông bỏ thù hận trong lòng mình xuống được hả Kỳ Phong?”
Tịch Kỳ Phong ngồi xổm xuống trước mặt của Tịch Minh rồi nhướng mày lên tiếng đáp “Nếu muốn tôi buông bỏ thù hận vậy ba làm cho mẹ của tôi sống lại đi, trả lại cho tôi những ngày tháng tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc đi.”
Tịch Minh căm lặng những điều mà Tịch Kỳ Phong mong muốn ông không thể nào đáp ứng được hết.
“Những điều con mong muốn ba không thể đáp ứng ba chỉ có thể dùng tình thương của ba và tất cả tài sản mà ba đang có để bù đắp cho con mà thôi.”
Tịch Kỳ Phong lạnh lùng đứng dậy “Vậy ba đừng nghĩ đến chuyện bù đắp cho tôi nữa, tôi không cần vật chất cũng không cần thứ tình thương bố thí của ba đâu.”
Tịch Kỳ Phong nói rồi quay người đi chỗ khác, anh lên tiếng nói với Cao Đàn Hương “Con đưa nội về.”
Cao Đàn Hương rủ mắt gật đầu “Được, hôm nay nội cũng mệt rồi chúng ta về thôi.”
Tịch Minh nhìn theo bóng dáng của Tịch Kỳ Phong và Cao Đàn Hương khuất dần mà nước mắt rơi xuống ông cảm thấy tim mình đau nhói lên, tất cả là tại ông nên mới dẫn đến cục diện như hiện tại, Tịch Kỳ Phong không tha thứ cho ông cũng là chuyện đương nhiên ông không thể trách anh được.
Tịch Minh vì quá đau buồn mà dẫn đến cơn đau tim đột ngột Dung Ngọc Nhi vội vàng gọi xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện, Tịch Minh được bác sĩ chuẩn đoán tạm thời hôn mê sâu điều đó như giáng thêm một đòn trí mạng vào Dung Ngọc Nhi.
Buổi tối, Kiều Tâm Vũ nằm bên cạnh của Tịch Kỳ Phong, cô thấy anh có tâm sự nên lên tiếng hỏi “Hôm nay anh đã chính thức sống với thân phận của Tịch Kỳ Phong và giành lại những gì thuộc về mình rồi nhưng sao em cảm thấy hình như anh không được vui vậy hả?”
Tịch Kỳ Phong rủ mắt “Anh đã báo được thù rồi khiến những kẻ đó phải rơi vào cảnh chó nhà có tang nhưng mà mẹ vẫn không thể trở về bên cạnh của anh được, anh nhớ mẹ lắm.”
Kiều Tâm Vũ đưa tay vuốt má của Tịch Kỳ Phong “Anh đừng buồn nữa, em nghĩ hiện giờ mẹ đang rất hãnh diện vì có một đứa con tài giỏi như anh mà, hay là ngày mai chúng ta đi thăm mộ của mẹ được không anh?”
Tịch Kỳ Phong gật đầu “Được, ngày mai anh đưa em đi thăm mẹ cùng anh được không?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Dạ đương nhiên là được rồi, anh từng nói em phải sống thật vui vẻ hạnh phúc do đó từ nay anh cũng phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Tịch Kỳ Phong siết tay ôm chặt Kiều Tâm Vũ hơn một chút, anh vùi mặt vào hốc cổ của cô “Cảm ơn em nha vợ yêu.”
Tin tức chủ tịch tân nhiệm của tập đoàn Tịch Thị do Tịch Kỳ Phong đảm nhận nhanh chóng trở thành tin hot nhất thành phố Nam Giang, không ai có thể ngờ một người bị đồn thổi là kẻ tàn phế lại trở thành chủ tịch tân nhiệm của Tịch Thị chẳng những vậy mà từ năm năm trước anh đã tự mình gây dựng nên tập đoàn Kình Long với tốc độ phát triển thần tốc chưa từng có.
Lúc Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh thấy tin tức Tịch Kỳ Phong tiếp quản luôn tập đoàn Kình Long thì vô cùng kinh ngạc.
Kiều Trạch Khương chợt nhớ đến cái hôm Tịch Kỳ Phong ra mặt bảo vệ cho Kiều Tâm Vũ hôm đến dự hôn lễ của Tịch Thiếu Kiệt rồi lên tiếng nói với Triệu Lệ Quỳnh “Có lẽ hiện tại Tâm Vũ đang sống ở Tịch gia rất tốt, lần trước Tịch đại thiếu gia còn ra mặt bảo vệ con bé cơ mà.”
Triệu Lệ Quỳnh cau mày “Hèn chi mà lúc Tịch gia đến đón dâu ba lại đến dự tặng quà hồi môn rồi còn bảo rằng đây là mối hôn sự tốt nữa.”
Kiều Trạch Khương như được khai sáng cũng liền kêu lên “Có lẽ ba đã biết trước Tịch đại thiếu không phải một phế nhân nên mới đồng thuận việc gả Tâm Vũ đến Tịch gia như thế.”
Triệu Lệ Quỳnh liền tỏ vẻ khinh khỉnh “Hiệnn nay nó như nó chuột sa hủ nếp vậy mà lúc gả nó đến Tịch gia nó còn mặt nặng mày nhẹ nói những lời khó nghe với chúng ta nữa chứ, nếu như không phải nhờ vào chúng ta thì nó ngày hôm nay sao.”
Kiều Trạch Khương thở dài “Bà thôi đi, tôi cảm thấy rất may mắn khi Tịch đại thiếu là một người điển trai lại tài giỏi sở hữu số lượng tài sản khủng như thế, ngộ nhỡ mà cậu ta là phế nhân thật thì cả đời này của Tâm Vũ sẽ phải khổ rồi.”
“Nó bây giờ sung sướng rồi chỉ tội Nguyệt Dung thôi tất cả tại vì nó mà bây giờ ngay cả theo đuổi đam mê con bé còn không theo được.”
Kiều Trạch Khương rủ mắt “Bà nên suy nghĩ lại đi, dù sao vẫn là Nguyệt Dung nó làm sai trước mới dẫn đến chuyện như thế này mà.”
Triệu Lệ Quỳnh vẫn cứng đầu “Tôi tin là nó bị Tâm Vũ bày kế hãm hại vu khống thôi.”
Kiều Nguyệt Dung đứng nghe lén Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nói chuyện rồi đi về phòng nổi điên lên ném đồ đạc lung tung “Aaa…tại sao lại như thế chứ? Con khốn đó lúc nào cũng gặp may mắn như thế cả.”
Ngay từ đầu Kiều Nguyệt Dung mà biết Tịch Kỳ Phong này là một thiên tài trong giới kinh doanh lại là một người đàn ông điển trai dung mạo tựa ngọc thì đã không bày trăm mưu nghìn kế để đùn đẩy việc gả đến Tịch gia qua cho Kiều Tâm Vũ rồi.
Kiều Nguyệt Dung nắm chặt tay thành nắm đấm tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, cô ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm “Tất cả đều tại những người bên Tịch gia kia thích chơi trò kỳ quái nếu không thì hiện tại mình đã là Tịch đại thiếu phu nhân rồi đột nhiên lại hai tay dâng cơ hội tốt cho con khốn Kiều Tâm Vũ đó.”
Kiều Nguyệt Dung cảm thấy tiếc nuối và càng thấy căm hận Kiều Tâm Vũ hơn nữa, cô ta huơ tay làm mỹ phẩm trên bàn trang điểm rơi xuống đổ bể.
Tôn Di tình cờ đi ngang phòng của Kiều Nguyệt Dung nghe tiếng đồ vỡ sợ cô xảy ra chuyện nên vội vàng đẩy cửa đi vào, vẻ mặt của bà ta hiện lên sự lo lắng “Tiểu thư cô không sao chứ?”
Kiều Nguyệt Dung cảnh giác lên tiếng “Bà đóng cửa lại trước rồi nói.”
Tôn Di liền đóng cửa lại rồi đi vào ngồi bên cạnh của Kiều Nguyệt Dung “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại nổi giận như thế hả? Kiều Tâm Vũ lại làm gì cô sao?”
Kiều Nguyệt Dung hậm hực “Bà chưa biết tin tin chủ tịch tân nhiệm của tập đoàn Tịch Thị là Tịch Kỳ Phong à?”
Tôn Di cau mày “Tịch Kỳ Phong là ai? Nghe cái tên này có chút quen tai.”
Ánh mắt của Kiều Nguyệt Dung hiện lên sự căm hận “Tịch Kỳ Phong chính là Tịch đại thiếu gia của Tịch gia, hiện tại cũng chính chồng của Kiều Tâm Vũ.”
Tôn Di há hốc mồm “Trời ơi, chẳng lẽ là cái người nửa sống nửa chết đó sao?”
Kiều Nguyệt Dung hậm hực “Anh ta vốn không có tàn phế gì cả lại còn rất là ưu tú năm năm nay đã gây dựng lên Kình Long và đưa nó phát triển thần tốc.”
Tôn Di nghe vậy thì cau mày “Tiểu thư tôi nói điều này mong cô đừng có buồn nha, nếu so sánh giữa Tịch gia và Đoàn gia thì Tịch gia hơn hẳn Đoàn gia gấp vạn lần, đáng lý tiểu thư nên là người gả đến Tịch gia trở thành nữ chủ nhân của tương lai tiếp quản Tịch gia mới đúng.”
“Bà không nói thì tôi cũng biết mà nếu như anh ta không giả thần giả quỷ thì hiện tại tôi đã là Tịch thiếu phu nhân rồi, lúc đó thật là ngu ngốc khi nhường cơ hội ngàn năm có một cho con khốn Kiều Tâm Vũ đó.”
Tôn Di suy nghĩ rồi hiến kế cho Kiều Nguyệt Dung “Tiểu thư tôi có ý này hay là cô hẹn gặp Tịch đại thiếu gia đi nói rằng cô mới là đại tiểu thư của Kiều gia còn Kiều Tâm Vũ chỉ là đứa con nuôi không được thừa nhận. Lúc trước là cô ta cố tình muốn gả thay cô đến Tịch gia để hưởng vinh hoa phú quý là người ham tiền tài danh vọng, sau đó nói luôn chuyện cô ta từng thất thân với người đàn ông khác tôi tin là Tịch đại thiếu gia kia dù có si mê nhan sắc của cô ta thế nào thì cũng không bỏ qua lòng tự tôn mà tiếp tục chung chăn gối với một kẻ thân thể nhơ nhuốc như thế.”
Kiều Nguyệt Dung nghe vậy thì nhếch môi mỉm cười thâm độc “Bà nói chí phải, bất cứ người đàn ông nào cũng có lòng tự tôn rất lớn nếu biết Kiều Tâm Vũ đã từng thất thân với người đàn ông khác còn mang thai nữa thì tôi tin chắc là Tịch đại thiếu gia cũng sẽ cảm thấy kinh tởm Kiều Tâm Vũ vô cùng.”
Tịch Thiếu Kiệt sau cuộc họp cổ đông thì bỏ đi biền biệt không thèm về nhà, anh ta đến bar Thiên Đường uống rượu liên tục đến nỗi không thấy đường mà về.
Lúc Tịch Thiếu Kiệt đang ngồi uống rượu thì vô tình nhìn thấy Tịch Kỳ Phong đi vào bar Thiên Đường nên liền lảo đảo đi về phía anh.
“Tịch Kỳ Phong tôi muốn nói chuyện với anh.”
Hắc Long đẩy Tịch Thiếu Kiệt ra “Cậu muốn làm gì hả?”
Giọng của Tịch Thiếu Kiệt mè nheo vang lên “Tôi chỉ muốn nói chuyện với Tịch Kỳ Phong thôi, anh tránh ra đi.”
Tịch Kỳ Phong ra hiệu cho Hắc Long “Cứ để cậu ta nói chuyện với anh, mọi người ra ngoài trước đi.”