Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 147





Kiều Tâm Vũ không tức giận mà chỉ cười nhạt trên môi “Cô đừng có khiêu khích chúng tôi, chẳng qua là do tôi không muốn thôi chỉ cần một câu nói của tôi thì cô chết trong tù vì lý do bản thân cũng không biết được đâu đó.”

Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền tức giận lên tiếng “Kiều Tâm Vũ mày đúng là quá độc ác rồi mà.”

“Độc ác cũng đâu có bằng con gái cưng này của bà.”

Kiều Trí Tề vốn tính đến thăm Kiều Trạch Khương để nói về vụ việc của Kiều Nguyệt Dung thì vô tình nghe được Kiều Nguyệt Dung bàn bạc với Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh sẽ vạch trần chuyện Kiều Tâm Vũ là con nuôi của Kiều gia nói cô ăn cháo đá bát để hạ bệ uy tín danh dự của cô trong lễ trao giải Phượng Loan.

Kiều Trạch Khương vừa nghe qua đã lên tiếng phản đối “Không được đâu, ông nội mà biết là chết cả đám.”

Kiều Nguyệt Dung giả vờ khóc lóc thảm thiết “Hiện tại chị đã hại con thê thảm như thế nào chắc là ba cũng nhìn thấy rồi đó, tuy là ba giúp con được tại ngoại hưởng án treo nhưng sự việc đã rầm rộ đến mức không thể cứu vãn được rồi, chỉ cần chị bị công chúng quay lưng thì con mới có cơ hội.”

Triệu Lệ Quỳnh vẫn ngu xuẩn lên tiếng ủng hộ “Mẹ đồng ý với con nếu như ba con không chịu nói thì để mẹ, mẹ nhất định không để con chịu thiệt thòi đâu Nguyệt Dung à.”

Kiều Trí Tề lẳng lặng đi về rồi âm thầm báo tin cho Tịch Kỳ Phong biết để anh có cách ứng phó không để con khốn Kiều Nguyệt Dung có cơ hội hãm hại Kiều Tâm Vũ nữa.

Dự án nhà hát Thượng Huyền do tập đoàn Kình Long trúng thầu xây dựng hôm nay khánh thành, các lãnh đạo cấp cao của thành phố Nam Giang đều đến tham dự, Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ cùng được mời tham dự lễ cắt băng khánh thành.

Bí thư thành ủy rất là có thiện cảm với Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ “Cũng nhờ vào hai người mà Nam Giang có một biểu tượng mới ấn tượng đến như vậy.”

Tịch Kỳ Phong tỏ vẻ khiêm tốn “Dạ cảm ơn chú đã tin tưởng giao dự án này cho Kình Long xây dựng ạ.”

“Không giao cho Kình Long mới là hối hận lớn nhất đời tôi đấy, công trình thực tế và bản vẽ giống nhau đến từng chi tiết tôi cảm thấy rất hài lòng vì sự chuyên nghiệp của tập đoàn Kình Long.”

Tịch Kỳ Phong khách sáo “Dạ cảm ơn chú ạ.”

Bí thư thành ủy lại quay sang Kiều Tâm Vũ “Lần trước gặp cô bé này tôi tưởng cô chỉ là nhân viên làm việc tại phòng thiết kế của tập đoàn Kình Long thôi chứ ,thật không ngờ hôm nay gặp lại cô đã là một ngôi sao nổi tiếng trong showbiz rồi, cô đúng là vừa xinh đẹp vừa tài năng, nhà nào mà có cô con gái như cô đúng là có phúc lớn.”

Kiều Tâm Vũ tỏ vẻ khiêm tốn “Dạ chú quá lời rồi ạ, thật ra con còn nhiều thiếu sót cần phải học hỏi lắm á.”

Đột nhiên bí thư thành ủy lấy ra một cuốn tạp chí có hình Kiều Tâm Vũ ở ảnh bìa rồi lên tiếng “Con gái tôi rất là thần thượng cô đấy, cô có thể nào cho tôi xin chữ ký được không, tôi muốn đây là món quà bất ngờ dành tặng cho nó.”

Kiều Tâm Vũ vui vẻ nhận lấy cuốn tạp chí rồi ký tên mình vào “Dạ đương nhiên là được rồi ạ.”

Bài báo về lễ khánh thành nhà hát Thượng Huyền được lan truyền khắp cả nước, hình ảnh Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ tham dự lễ cắt băng khánh thành với các lãnh đạo cấp cao càng làm cho độ hot của Kiều Tâm Vũ tăng lên

Đài truyền hình còn mời Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ tham gia một chương trình phỏng vấn đề trò chuyện về ý tưởng và bản thiết kế nhà hát Thượng Huyền nữa, khi mọi người biết Kiều Tâm Vũ là người đưa ra ý tưởng và thiết kế toàn bộ nhà hát Thượng Huyền thì không khỏi kinh ngạc.

[Kiều Tâm Vũ giỏi quá trời không chỉ diễn phim hay mà còn là bậc thầy về thiết kế nữa.]

[Không liên quan lắm nhưng mà tôi thấy khi Tâm Vũ đứng cắt băng khánh thành nhà hát Thượng Huyền bên cạnh Tịch tổng thì lại có cảm giác hai người rất là xứng đôi.]

[Tâm Vũ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi nếu nên đôi cùng Tịch tổng người đàn ông quyền lực nhất Nam Giang thì còn gì bằng.]

Tịch Kỳ Phong đọc những bình luận khen mình và Kiều Tâm Vũ xứng đôi khi đứng bên cạnh nhau thì liền cười tủm tỉm không ngưng được.

Kiều Tâm Vũ nhướng mày lên tiếng hỏi “Anh xem cái gì mà cười như được mùa vậy hả?”

Tịch Kỳ Phong liền vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng đáp “Em xem mọi người đều nói anh và em đứng bên cạnh nhau rất là xứng đôi luôn nè, anh nghĩ chúng ta mà công khai thì chắc chắn mọi người đều ủng hộ.”

“Vậy anh tính khi nào công khai hả?”

Tịch Kỳ Phong ngẫm nghĩ rồi đáp “Hay là công khai khi em nhận giải thưởng ở Lễ trao giải Phượng Loan luôn đi.”

Kiều Tâm Vũ đỏ mặt “Nhiều người như vậy ngại chết.”

“Có gì mà phải ngại chứ, nhất trí vậy nha chứ anh là anh nôn nóng muốn nói cho tất cả mọi người biết em là vợ của anh lắm rồi đó.”

Kiều Nguyệt Dung nhìn thấy hình ảnh Kiều Tâm Vũ ở lễ khánh thành nhà hát Thượng Huyền thì lại điên tiết lên cô ta nghiến răng nghiến lợi “Mày cứ cười đi, lần này mẹ đã nói sẽ đứng về phía tao rồi để xem lúc đó mày sẽ xử lý như thế nào đây.”

Sáng sớm, Tôn Di vừa ra khỏi nhà đi chợ được một đoạn thì đột nhiên bị một chiếc xe chặn đường rồi bị hai người bịt mắt bắt lên xe chở đi.

Hôm nay là lễ trao giải Phượng Loan, Kiều Trạch Khương, Triệu Lệ Quỳnh vừa mới lái xe đi được một đoạn để đến nhà hát Thượng Huyền thì đã bị một chiếc xe khác chắn đường.

Kiều Trạch Khương bực mình bước xuống xe để xem chuyện gì thì bất ngờ từ trên chiếc xe kia có bốn người mặc đồ đen bịt mặt đen nhảy xuống xe bắt ông ta lên và bắt cả Triệu Lệ Quỳnh lên xe rồi bịt mắt cả hai lại.

“Các người là ai muốn làm gì vậy hả?”

Giọng Hắc Long lạnh lẽo vang lên “Không muốn chết thì giữ im lặng đi.”

Xe của Hắc Long chở Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đến một căn nhà trống rồi dẫn hai người đi vào bố trí cho cả hai ngồi đằng sau căn phòng cách âm, bên trong còn có một màn hình lớn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài sảnh chính của ngôi nhà nữa.

Hai người tưởng rằng mình đang bị bắt cóc chờ bọn cướp đòi tiền chuộc nhưng cảm thấy rất kỳ lạ vì sao mà bọn chúng lại cởi dây trói và tháo bịt mắt của họ xuống, căn phòng còn có màn hình lớn chiếu rõ cảnh bên ngoài nữa.

Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đang còn hoang mang thì đột nhiên thấy hai tên mặt đồ đen bịt kín mặt kéo Tôn Di đi vào.

Kiều Trạch Khương quay sang thì thầm với Triệu Lệ Quỳnh “Ngay cả quản gia Tôn cũng bị bắt có khi nào đến đây có khi nào Nguyệt Dung cũng bị bắt hay không?”

Triệu Lệ Quỳnh tỏ vẻ sợ hãi “Không biết bọn người này muốn cái gì nữa đây? Hay là do con nhỏ độc ác Kiều Tâm Vũ không cam tâm thua trong phiên tòa lần trước nên lại bày kế hãm hại Nguyệt Dung.”

“Để coi thế nào đã, tôi cũng đâu có biết vì sao bọn người này lại bắt chúng ta đến đây.”

Một người mặt đồ đen mở bịt mắt của Tôn Di ra đồng thời cũng mở băng keo dán miệng của bà ta ra.

Tôn Di đưa mắt nhìn xung quanh rồi gào lên “Các người là ai? Các người muốn cái gì đây hả?”

Hắc Long mặc đồ đen bịt kín mặt trầm giọng lên tiếng “Yên tâm đi tôi sẽ không làm gì bà đâu?”

Tôn Di nhìn người mặc áo đen bằng ánh mắt tức giận rồi đáp “Không làm gì tao thì mắc mớ gì bắt tao đến đâu chứ? Bọn mày muốn gì nói thẳng ra nhanh đi, có phải là con khốn Kiều Tâm Vũ sai bọn mày làm như thế này không hả?”

Hắc Long ngồi xuống cái ghế đối diện với Tôn Di rồi lên tiếng hỏi “Tôi chỉ muốn biết mối quan hệ giữa bà và Kiều Nguyệt Dung là gì thôi mà, nếu bà ngoan ngoãn nói ra hết thì tôi sẽ buông tha cho bà.”

Tôn Di liền né tránh “Tôi…tôi hiểu các người đang nói cái gì hết…tôi là quản gia của Nguyệt Dung tiểu thư thôi ngoài ra chẳng còn quan hệ gì khác nữa hết.”

Hắc Long nhướng mày “Nếu bà vẫn ngoan cố không nói thì thôi vậy tôi cũng không ép nhưng tôi đã biết rõ mối quan hệ giữa bà và cô ta rồi, chuyện cô ta sống hay chết còn phải xem bà có muốn cứu cô ta hay không thôi.”

Tôn Di nghe vậy sắc mặt liền trở nên xám nghéc lại “Các người nói vậy là có ý gì hả? Các người đã làm gì Nguyệt Dung rồi hả?”

“Tôi cho người đâm xe cô ta thôi chứ có làm gì đâu, hiện tại cô ta đang nguy kịch lắm đó nghe nói là đang cần truyền máu gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Triệu Lệ Quỳnh bên trong phòng cách âm nghe vậy thì hoảng loạn lên “Trời ơi bọn chúng là ai sao có thể tàn nhẫn với Nguyệt Dung như thế chứ.”

Tôn Di nghe nói Kiều Nguyệt Dung nguy hiểm đến tính mạng thì liền nôn nóng quên mất phải che giấu mối quan hệ giữa mình và Kiều Nguyệt Dung, bà ta gào lên “Các người mau thả tôi ra để tôi đi truyền máu cứu con gái của tôi ngay đi.”

Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nhìn những biểu cảm đau thương trên mắt Tôn Di cộng thêm câu bà ta vừa nói thì quay sang nhìn nhau trong đầu là một dấu chấm hỏi cực lớn.

Hắc Long vẫn điềm tĩnh lên tiếng “Tôi đã nói rồi tôi chỉ muốn biết tường tận mọi chuyện về mối quan hệ giữa bà và Kiều Nguyệt Dung mà thôi, chỉ cần bà nói hết thì tôi sẽ thả bà đi, bà cứ chần chừ thì tính mạng cô ta càng nguy hiểm.”

Tôn Di sợ rằng con tiếp tục kéo dài thời gian thì Kiều Nguyệt Dung sẽ nguy hiểm đến tính mạng thật nên đành lên tiếng “Được rồi, tôi nói, tôi nói hết.”

Tôn Di lên tiếng kể lại những chuyển đã xảy ra vào hơn 23 năm trước và cuộc hoán đổi thân thế giữa Kiều Tâm Vũ và Kiều Nguyệt Dung là một âm mưu mà bà ta đã cố ý dàn xếp để con gái mình trở thành đại tiểu thư của Kiều gia danh giá