Hắc Long nghe xong liền gật đầu “Móa ơi, chỉ có lão đại mới nghĩ ra được diệu kế cao thâm kiểu này thôi, vừa đạt được mục đích mà vừa đỡ tốn công sức nữa.”
Ảnh Long giơ hai ngón tay cái lên tán thưởng Tịch Kỳ Phong “Đúng là lão đại có khác, nghĩ khác người nhưng kết quả lại hoàn mỹ hơn mong đợi.”
Sau khi chuẩn bị xong lễ vật hỏi cưới thì Cao Đàn Hương sai tam long đem lễ vật đến Kiều gia để cầu hôn.
Kiều Trạch Khương đang ngồi ngoài sân nhăm nhi tách trà và đọc tờ báo sáng nay thì đột nhiên có tiếng chuông cửa reo lên liên hồi.
Kiều Trạch Khương cau mày lên tiếng gọi “Quản gia Tôn đâu, mau mở cửa xem là ai đến vậy hả?”
Tôn Di từ trong nhà vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa thì há hốc mồm khi nhìn thấy ba chàng trai mặc vest lịch lãm vẻ ngoài tiêu soái vô cùng đang đứng bên ngoài, có hai hàng vệ sĩ khoảng mười người đứng phía sau nữa, đằng sau họ còn có khoảng năm chiếc ô tô màu đen nhìn rất sang trọng đang đậu dọc theo tường bao bên ngoài của Kiều Gia Trang.
Tôn Di kinh ngạc vài giây rồi lên tiếng hỏi “Dạ không biết các vị đến tìm ai ạ?”
Hắc Long mắc bộ vest đen bước lên phía trước một bước rồi lên tiếng đáp “Phiền bà vào trong báo lại với Kiều lão gia và Kiều phu nhân một tiếng là Tịch gia có chuyện cần gặp mặt trao đổi trực tiếp.”
Tôn Di há hốc mồm thêm lần thứ hai lắp bắp “Tịch…Tịch gia…sao?”
Bạch Long mặc vest trắng liền gật đầu khẽ cười đáp “Phải, là Tịch lão phu nhân sai bọn tôi đến đây đưa sính lễ, phiền bà vào trong báo một tiếng giùm cho.”
Tôn Di không hiểu đầu cua tai heo gì cả, bọn họ nói đến đưa sính lễ nhưng mà là hỏi cưới ai mới được chứ.
Tôn Di vội vàng nhanh chân đi vào trong sân vườn rồi lên tiếng báo lại Kiều Trạch Khương “Thưa lão gia bên ngoài có người đến tìm ạ?”
Kiều Trạch Khương vẫn còn nhàn nhã hỏi “Lại là kẻ nào đến cầu cạnh Kiều gia nữa đây?”
“Dạ là người bên Tịch gia ạ.”
Kiều Trạch Khương lơ đễnh lên tiếng đáp “Tịch gia sao? Nói là tôi không tiếp.”
Sắc mặt của Tôn Di ngưng trệ lặp lại “Thưa lão gia người đến là người của Tịch gia đó ạ, Tịch lão phu nhân bảo người đến đưa sính lễ ạ.”
Kiều Trạch Khương lần này tập trung nghiêm túc hơn nên khi nghe nhắc đến Tịch gia thì vẻ mặt cũng ngưng trệ thất thần “Bà vừa bảo ai đến tìm cơ chứ?”
“Dạ là người của Tịch gia ạ.”
Kiều Trạch Khương giật mình suýt chút nữa là té ghế mất rồi, ở Nam Giang này không ai là không biết thế lực của Tịch gia thâm sâu cỡ nào nên không một danh gia vọng tộc nào dám đắc tội cả.
Tịch gia mạnh về chính trị lẫn kinh tế, trước đây có một gia tộc thượng lưu xấc láo với Tịch gia thì chỉ trong một đêm đã bị phá sản hiện tại phải đi ăn mày kiếm sống nên ai cũng thấy sợ Tịch gia cả.
Kiều Trạch Khương vội vàng đứng dậy “Mau…mau vào trong chuẩn bị trà nước cho đàng hoàng để tôi còn tiếp khách quý nữa.”
Tôn Di vội vàng đi vào trong nhà chuẩn bị trà nước, còn Kiều Trạch Khương thì tự mình đi ra cổng.
Thái độ của Kiều Trạch Khương đối với tam long cũng ba phần khách sáo “Xin hỏi các vị đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Bạch Long tỏ vẻ thân thiện lên tiếng “Xin chào Kiều lão gia, lần này bọn tôi phụng lệnh của lão phu nhân đến Kiều gia đưa sính lễ hỏi cưới ạ.”
Kiều Trạch Khương ngớ người ra “Hả? Đưa sính lễ hỏi cưới?”
Bạch Long gật đầu “Dạ phải, lão phu nhân nhà chúng tôi đã xem qua một lượt bát tự của các tiểu thư thượng lưu của Nam Giang này rồi chỉ có Kiều tiểu thư của Kiều gia là hợp tuổi với đại thiếu gia của chúng tôi, vì vậy lão phu nhân liền bảo chúng tôi đến đây đưa sính lễ hỏi cưới Kiều tiểu thư.”
Hắc Long lại lên tiếng bồi thêm vào “Kiều tiểu thư chắc là tu chín kiếp mới có cơ hội giả vào Tịch gia của chúng tôi đó nha.”
Vẻ mặt của Kiều Trạch Khương vô cùng căng thẳng, cả Nam Giang này ai mà không biết Tịch đại thiếu gia là một người thực vật chẳng khác gì phế nhân ông làm sao mà đem Kiều Nguyệt Dung gả vào Tịch gia được chứ.
Kiều Trạch Khương chần chừ vài giây rồi lên tiếng đáp “Dạ thật ngại quá, Nguyệt Dung nhà chúng tôi đã có ý trung nhân rồi hai bên gia đình cũng đang tính chuyện cưới xin rồi, tôi cũng hứa gả con bé đến Đoàn gia vào đầu năm sau rồi tôi không thể thất hứa với người ta được, mong các cậu về báo lại Tịch lão phu nhân thông cảm giúp cho.”
Ảnh Long nãy giờ im lặng lúc này mới lạnh giọng lên tiếng “Hứa hôn thôi mà đã gả đâu mà không được, hơn nữa năm sau thì Kiều gia đây mới gả Kiều tiểu thư cho Đoàn gia còn Tịch gia chúng tôi cuối tháng sau đã đến đón dâu rồi, tính ra chúng tôi đến trước Đoàn gia đó mà.”
Kiều Trạch Khương ấm ức vì thái độ ngang ngược không nói nói lẽ của tam long mà không dám cãi lại vì sợ bay màu trong một nốt nhạc với Tịch gia nên đành ngậm ngùi không biết nên đáp lại như thế nào nữa.
Hắc Long liền ra lệnh cho những người đứng phía sau mang lễ vật vào bên trong “Các người mau đem lễ vật mà lão phu nhân chuẩn bị vào trong Kiều Gia Trang đi, nhớ là phải cẩn thận một chút đây là sính lễ hỏi cưới Kiều tiểu thư cho đại thiếu gia đó.”
Đám người đứng phía sau nghe thấy như vậy liền mở cửa xe lấy từng món lễ vật được phủ khăn đỏ ra rồi cẩn thận đem vào trong phòng khách của Kiều gia, sính lễ đưa tới rất là nhiều để khắp cả phòng khách của Kiều gia còn không đủ chỗ để.
Kiều Trạch Khương thật sự không muốn nhận những lễ vật này nhưng mà ông lại không thể không nhận cũng như không chấp nhận hôn sự này nhưng lại không thể lên tiếng từ chối được một lời nào cả, ông chỉ đành bất lực nhìn người ta đem từng món sính lễ vào trong nhà mình mà thôi.
Sau khi vận chuyển xong những món sính lễ đắc tiền vào phòng khách của Kiều gia thì Bạch Long lên tiếng nói với Kiều Trạch Khương “Lão phu nhân của chúng tôi được một vị cao nhân mách bảo là vào năm 28 tuổi thì thiếu gia nhà chúng tôi phải kết hôn để xung hỷ như vậy bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt. Ngày đại hôn của đại thiếu gia lão phu nhân đã xem xong rồi, cuối tháng sau tức là ngày 30 tháng 9 Tịch gia sẽ đến đón dâu vào lúc 12 giờ đêm, Kiều lão gia liệu mà làm cho tốt nhé.”
Kiều Trạch Khương nghe xong thì tê dại cả da đầu, ai lại đón dâu lúc 12 giờ đêm chứ, trong lòng ông nghi ngờ rằng Tịch thiếu gia kia đã chết rồi mà Tịch gia vẫn ngoan cố muốn tổ chức minh hôn.
Chuyện Tịch đại thiếu gia – Tịch Kỳ Phong từ năm 8 tuổi đã trở thành người thực vật chẳng khác gì một phế nhân thì cả Nam Giang này ai cũng biết hết rồi, cái gọi là cô dâu xung hỷ này chẳng qua là che mắt người đời để tìm một người tuẩn táng cùng Tịch Kỳ Phong thì có.
Ảnh Long thấy Kiều Trạch Khương đứng ngẩn người không trả lời tiếng nào hết thì lạnh giọng lên tiếng hăm dọa “Kiều lão gia đây cũng nên biết là Tịch gia chúng tôi có thế lực như thế nào ở thành phố Nam Giang này nhỉ, được kết thông gia với Tịch gia là phước mấy đời của Kiều gia ông đấy, liệu mà làm cho tốt nếu không tôi cam đoan chỉ trong một đêm liền có thể xóa sổ Kiều gia khỏi Nam Giang này đó.”
Hắc Long liền lên tiếng nói với Ảnh Long “Kìa em ăn nói gì kỳ vậy, Kiều lão gia đây sắp trở thành thông gia với Tịch gia chúng ta rồi không được vô lễ như thế.”
Ảnh Long khẽ nhếch môi cười lạnh “Bởi vì sắp trở thành thông gia nên em mới có lòng tốt nhắc nhở Kiều lão gia đây chuẩn bị cho tốt chuyện hôn sự với đại thiếu gia, nếu không thì ngày đại hôn lại trở thành đại tang của Kiều gia thì kỳ lắm đó.”
Kiều Trạch Khương nghe mà đổ mồ hôi lạnh trên trán, ai nói thì có thể không tin nhưng mà Tịch gia đã nói thì sẽ làm, ở Nam Giang họ mạnh về chính trị, kinh tế hầu như mối quan hệ các giới rất rộng nên chuyện cho Kiều gia ông bay màu trong một nốt nhạc cũng có thể lắm chứ.
Kiều Trạch Khương đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi yếu ớt lên tiếng đáp “Phiền các cậu về báo lại Tịch lão phu nhân là tôi sẽ cố gắng lo tốt chuyện hôn sự này với Tịch đại thiếu gia.”
Bạch Long vẫn giữ thái độ thân thiện “Dạ cảm ơn Kiều lão gia đã hợp tác ạ, chúng tôi xin phép đi trước, ngày 30 tháng 9 sẽ trở lại đón dâu, chào Kiều lão gia.”
Kiều Trạch Khương đứng nhìn tam long và những người khác lục đục lên xe rời đi thì nhất thời cảm thấy bế tắc vô cùng.
Lúc Kiều Trạch Khương đi vào trong nhà Tôn Di liền tò mò lên tiếng hỏi “Lão gia, tại sao người của Tịch gia đột nhiên tìm đến Kiều gia làm gì vậy? Trà tôi đã pha xong hết rồi bọn họ không ngồi nói chuyện sao?”
Kiều Trạch Khương cau chặt tâm mi “Họ nói xong rồi, lần này lớn chuyện thật rồi.”
Tôn Di lại nhìn những sính lễ được đậy khăn đỏ để khắp phòng khách rồi lên tiếng hỏi lần nữa “Lão gia những đồ vật trùm khăn đỏ này là gì vậy hả?”
Vừa lúc đó Kiều Nguyệt Dung đưa Triệu Lệ Quỳnh đi mua sắm về đến nhà, cả hai nhìn thấy trong phòng khách ngổn ngang đồ vật được che khăn đỏ cũng tò mò không biết là thứ gì.
Triệu Lệ Quỳnh nắm lấy cánh tay của Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng hỏi “Anh là đây là gì mà sao để ngổn ngang trong phòng khách nhà mình vậy hả?”
Kiều Trạch Khương thở dài đầu đầy hắc tuyến lên tiếng đáp “Toàn bộ đều là sính lễ hỏi cưới hết đó.”
Kiều Nguyệt Dung vừa nghe nói là sính lễ hỏi cưới thì liền vui mừng ra mặt cô ta cứ tưởng là Đoàn Nam Khánh muốn cho mình bất ngờ nên không bàn trước với cô ta mà tự ý đưa sính lễ đến Kiều gia cưới trước thời hạn đã định luôn.