Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng

Chương 38





Kiều Trí Tề uống một hớp trà rồi nhàn nhã lên tiếng “Con cũng thừa biết Tịch gia là ai ở Nam Giang này mà, họ đã muốn Nguyệt Dung gả đến đó thì đành chịu thôi, ba cũng không thể làm được gì khác.”

Kiều Trạch Khương nhíu mày “Ba à, không được đâu, Nguyệt Dung nó đã nói không muốn gả đến Tịch gia rồi con cũng hứa hôn con bé cho Đoàn Nam Khánh của Đoàn gia bây giờ gả Nguyệt Dung đến Tịch gia thì người bên Đoàn gia sẽ nhìn con bằng ánh mắt thế nào đây.”

Kiều Trí Tề thản nhiên như không phải chuyện của mình “Vậy trước tiên con đến Đoàn gia hủy hôn trước, sau đó cứ gả Nguyệt Dung đến Tịch gia là vẹn toàn rồi.”

Kiều Trạch Khương bày ra vẻ mặt bất lực “Ba à, con xin ba hãy vì con cháu mà đến bàn bạc lại với Tịch lão phu nhân được không hả? Dù sao chồng bà ấy cũng từng là bạn sát cánh chiến đấu cùng ba lúc trẻ cơ mà.”

Kiều Trí Tề liền ung dung đáp “Đúng là thời trẻ ba và Tịch đại lão gia từng là bạn thân cùng sát cánh chiến đấu nhưng đã qua nhiều năm rồi, từ lúc ông ấy mất đến nay ba cũng ít qua lại với Tịch gia bây giờ đột nhiên qua đó chắc chắn người ta sẽ cho rằng mình cầu cạnh chuyện này chuyện kia, ba không thích đâu.”

“Vậy ba trơ mắt nhìn Nguyệt Dung gả đến cho một người nửa sống nửa chết hay sao hả? Ba có biết là bọn họ đòi đón dâu lúc 12 giờ đêm không hả? Con nghi rằng Tịch đại thiếu gia đó đã chết rồi mà bên Tịch gia vẫn ngoan cố muốn tổ chức minh hôn đó ba à, lần này xin ba hãy cứu lại Nguyệt Dung đi mà.”

Kiều Trí Tề đứng dậy rồi lên tiếng đáp “Con bé đó thích được làm đại tiểu thư của Kiều gia như thế thì nên tự nhận phúc phần mà Tịch gia ban cho đi.”

Kiều Trạch Khương chưng hững với câu trả lời của Kiều Trí Tề, ông cau mày “Ba à, ba là người lớn mà sao chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt mãi như thế hả? Dù sao Nguyệt Dung cũng lớn lên từ nhỏ ở Kiều gia của chúng ta chẳng lẽ chỉ vì một cái danh đại tiểu thư của Kiều gia mà ba nở lòng nào nhìn con bé đi vào chỗ chết hay sao?”

Kiều Trí Tề hừ lạnh “Con cũng biết nói ra câu này hay sao hả? Con và vợ con đã muốn con bé đó làm đại tiểu thư của Kiều gia như thế thì bây giờ cứ gả nó sang Tịch gia đi, ba không rãnh mà đi quản chuyện riêng của gia đình con đâu.”

Kiều Trạch Khương bực dọc “Vậy nếu hôm nay người bị ép hôn gả cho một phế nhân là Tâm Vũ thì ba cũng mặc kệ hay sao hả?”

Kiều Trí Tề thẳng thừng đáp “Ba nói cho con biết kẻ nào dám đụng đến Tâm Vũ chính là đối đầu trực tiếp với Kiều Trí Tề này dù cho phải đem mạng ra đánh đổi ba cũng nhất định bảo vệ con bé chu toàn.”

“Ba thật là vô lý và bất công mà, chỉ nghĩ cho Tâm Vũ mà chưa lần nào nghĩ đến cảm giác của Nguyệt Dung cả.”

Kiều Trí Tề cau mày nhìn Kiều Trạch Khương bằng ánh mắt tức giận “Vậy có lần nào con nghĩ đến cảm nhận của Tâm Vũ chưa mà dám đứng ở đây lớn tiếng dạy dỗ ba về nhân nghĩa ở đời hả? Ba chỉ bảo vệ huyết thống của Kiều gia mà thôi, còn đối với người ngoài ba không có rộng lượng như con, ba mệt rồi ba lên nghỉ ngơi đây con về đi.”

Triệu Lệ Quỳnh trông đứng trông ngồi chờ Kiều Trạch Khương trở về, khi thấy chồng về bà liền nôn nóng lên tiếng hỏi “Sao rồi anh? Ba có đồng ý đến Tịch gia hồi hôn không hả?”

Kiều Trạch Khương khẽ thở dài lắc đầu “Ba không chịu đến Tịch gia hồi hôn giùm cho Nguyệt Dung.”

Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền ngã ngồi trên ghế “Cái gì cơ? Hiện giờ chỉ có ba mới có thể cứu được Nguyệt Dung thôi sao mà ba lại tàn nhẫn như thế chứ? Ba vốn là bạn thân của Tịch lão gia lúc sinh thời cơ mà, chỉ cần ba lên tiếng thì chắc chắn Tịch lão phu nhân đó cũng phải nể ba phần, tại sao ba lại không đồng ý đến Tịch gia hồi hôn chứ?”

“Ba nói rằng Nguyệt Dung đã thích ngồi vào vị trí đại tiểu thư Kiều gia như thế thì phải nhận phần phúc mà Tịch gia ban cho.”

Kiều Nguyệt Dung vừa tính đi xuống lầu thì vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nên đứng nán lại nghe lén, khi nghe đến chuyện Kiều Trí Tề không đồng ý đến Tịch gia hồi hôn thì vẻ mặt cô ta toát lên sự cay độc, ánh mắt đỏ lên đầy oán giận.

Kiều Nguyệt Dung nắm chặt tay thành nắm đấm móng tay cô ta bấu chặt đến nỗi móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ trong đầu [Ông già chết tiết đó vẫn vì cái chuyện mình dành mất vị trí đại tiểu thư của Kiều Tâm Vũ mà ghim hận mình mấy năm qua, bây giờ mình gặp chuyện ông ta cố tình trơ mắt nhìn mình đi vào chỗ chết đây mà, đúng là khốn khiếp thật.]

Triệu Lệ Quỳnh cau có “Tại sao ba lại vì một chuyện nhỏ như thế mà nỡ lòng nào không giúp Nguyệt Dung đi qua khó khăn lần này chứ.”

Kiều Trạch Khương khẽ lắc đầu một cách bất lực “Chuyện đến nước này thì chỉ đành gả Nguyệt Dung đến Tịch gia mà thôi.”

Triệu Lệ Quỳnh nhăn nhó mặt mày “Làm sao được chứ, gả con bé đến đó có khác nào chôn vùi cuộc đời nó luôn đâu, em không đồng ý gả Nguyệt Dung cho một phế nhân như thế đâu.”

Kiều Trạch Khương liền nổi nóng lên “Chuyện xui rủi từ trên trời rơi xuống bà làm như tôi muốn lắm vậy, chuyện đã đến bước đường này thì chỉ đành mặc cho số phận thôi, tôi cũng hết cách rồi chúng ta không đủ thực lực mà đấu với Tịch gia được đâu.”

Kiều Nguyệt Dung cảm thấy tuyệt vọng trở về phòng, cô ta không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân đáng hận với Tịch gia.

“A…aaaa” Kiều Nguyệt Dung nổi điên lên ném đồ đạc lung tung trong phòng cô ta không cam tâm bị người khác định đoạt cuộc đời của mình như thế.

Tôn Di nghe tiếng hét của Kiều Nguyệt Dung trong phòng cô ta thì liền đẩy cửa đi vào với vẻ mặt vô cùng lo lắng “Nguyệt Dung tiểu thư cô làm sao vậy hả?”

Nhìn đồ vật ngổn ngang trong phòng còn có mảnh vỡ của thủy tinh khiến cho Tôn Di cau mày vội vàng bước qua kiểm tra tay chân của Kiều Nguyệt Dung “Tiểu thư cô có bị làm sao không hả? Có bị thương ở đâu không?”

Chân của Kiều Nguyệt Dung bị một mảnh thủy tinh ghim trúng chảy máu, Tôn Di vừa nhìn thấy đã để lộ vẻ đau lòng trên mặt “Chân cô bị thương rồi để tôi sơ cứu cho cô.”

Kiều Nguyệt Dung nghẹn ngào lên tiếng đáp “Một vết thương nhỏ này thì có thấm thía gì đâu chứ, sắp tới tôi phải gả cho một tên nửa sống nửa chết tôi thà chết quách đi cho rồi.”

Nước mắt trên mặt của Kiều Nguyệt Dung rơi xuống từng giọt “Quản gia Tôn, bà cũng biết là tôi phải chật vật như thế nào mới có thể ngồi vững trên địa vị là đại thư của Kiều gia đúng không? Tôi khó khắn lắm mới có thể dành mất trái tim của Nam Khánh làm cho anh ấy yêu tôi mà bỏ qua Kiều Tâm Vũ, mọi chuyện đang tốt lành vậy mà lại xuất hiện một tên sống dở chết dở muốn tôi tuẫn táng cùng là sao chứ?”

Tôn Di nghe vậy liền cảm thấy lo sợ vô cùng bà liền lên tiếng an ủi Kiều Nguyệt Dung “Tiểu thư à, cô bình tĩnh lại một chút đừng có nghĩ quẩn trong lúc này, càng rơi vào đường cùng càng phải bình tĩnh mới có thể nghĩ cách xoay chuyển tình thế được.”

Kiều Nguyệt Dung ngẩn đầu lên nhìn Tôn Di cô cảm thấy bà ta nói rất đúng, cũng như năm năm trước khi Kiều gia phát hiện cô không cùng huyết thống và đón Kiều Tâm Vũ trở về cô cũng nghĩ rằng cuộc đời mình đến đó là hết nhưng cuối cùng cô vẫn ngang nhiên là đại tiểu thư của Kiều gia đến giờ phút này đó thôi.

“Bà nói đúng lắm quản gia Tôn, tôi phải bình tĩnh mới có thể nghĩ cách tự cứu mình được…tôi nhất định phải gả đến Đoàn gia tôi không thể nào tuẫn táng theo tên khốn Tịch thiếu gia kia được.”

Tôn Di gật gật đầu lên tiếng động viên Kiều Nguyệt Dung “Tiểu thư à, cô phải bình tĩnh lại, nhất định sẽ có cách giải quyết rắc rối trước mắt mà thôi, nếu như không được hay là cô trốn sang nước ngoài cùng Đoàn thiếu gia đi.”

Kiều Nguyệt Dung cảm thấy quản gia Tôn nói rất có lý bèn gật đầu “Bà nói đúng nếu như không còn cách nào khác thì chỉ có thể trốn ra nước ngoài thôi, tôi không thể nào gả cho tên phế nhân kia chôn vào cuộc đời trong mộ sâu đâu.”

Kiều Nguyệt Dung cắn cắn môi thầm nghĩ trong đầu [Quản gia Tôn nói đúng, dù sao mình cũng không phải con gái ruột của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh mắc mớ gì bắt mình phải hy sinh vì Kiều gia của họ chứ, mình phải nghĩ cho bản thân mình, sống mà không vì mình thì trời tru đất diệt còn gì.]

Sau khi suy nghĩ kỹ về vấn đề hợp tác với đạo diễn Nghê thì Kiều Tâm Vũ liền thử gọi điện cho anh.

Rất nhanh đạo diễn Nghê đã bắt máy “Alo, tôi nghe, xin hỏi ai ở đầu dây vậy ạ.”

Kiều Tâm Vũ từ tốn lên tiếng đáp “Dạ em chào đạo diễn Nghê ạ, em là Tâm Vũ, chúng ta đã gặp nhau ở phố đêm vào tối hôm trước đó ạ.”

Đạo diễn Nghê liền nhớ ra Kiều Tâm Vũ là ai ngay nên giọng điệu rất là hào hứng “Thì ra là cô Tâm Vũ, không biết cô đã suy nghĩ về chuyện hợp tác với tôi thế nào rồi?”

Kiều Tâm Vũ liền đáp “Dạ có cơ hội được hợp tác với đạo diễn Nghê là một cơ hội ngàn năm có một, nếu như anh tin tưởng vào em thì em sẽ cố gắng làm tốt ạ.”

Đạo diễn Nghê nghe vậy liền vui vẻ ra mặt “Được, không biết sáng nay cô rãnh không, chúng ta gặp nhau một chút được chứ, tôi muốn cho cô xem qua kịch bản để cô có thể nghiên cứu và cân nhắc trước khi ký hợp đồng với tôi.”

Kiều Tâm Vũ liền vui vẻ gật đầu đáp “Dạ được ạ.”