Tịch Kỳ Phong bày ra vẻ mặt tinh ranh hỏi lại “Này cô không sợ sau khi cô ngủ say tôi sẽ dở trò hay sao?”
“Có gan thì cứ thử, tôi là người độ lượng sẽ cho anh chọn cách chết nào nhẹ nhàng nhất nhưng đau đớn và đáng sợ nhất.”
Tịch Kỳ Phong biết là Kiều Tâm Vũ nói vậy thôi chứ sẽ không ra tay giết mình đâu, thật ra cô ấy vẫn còn giữ được sự thiện lương trong trái tim mình.
Tịch Kỳ Phong nằm lên phần giường còn lại quay người sang nhìn cô gái đang nằm bên cạnh, vẻ mặt đó trông rất là ngây thơ thuần khiết nhưng những gì cô ấy thể hiện lại hoàn toàn khiến người ta bất ngờ.
[Rốt cuộc Kiều Tâm Vũ này có thân phận gì? Hầu như mỗi lần mình gặp cô ấy thì lại như gặp một con người khác vậy nhưng theo mình nghĩ cô ấy đã phải trãi qua những biến cố gì đó rất lớn mới trở nên như thế này thôi, phải nhanh chóng điều tra thêm về cô cô ấy mới được] Tịch Kỳ Phong gác tay lên trán thầm nghĩ.
Kiều Tâm Vũ nhắm mắt nhưng mà cô vẫn chưa ngủ, cô suy nghĩ trong đầu [Từ sau chuyện năm năm trước mình rất kỳ thị bọn đàn ông mỗi lần tiếp xúc thân mật gần gũi là liền muốn buồn nôn chỉ cần một cái nắm tay thôi cũng khiến mình mau chóng muốn rửa tay ngay nhưng không hiểu tại sao đối với người tên Tiểu Tịch này thì lại không có cảm giác đó, chẳng lẽ anh ta có gì đặc biệt hơn những người khác sao, thật khó hiểu.]
Sáng hôm sau, lúc Tịch Kỳ Phong mở mắt ra thì không thấy dáng vẻ của cô gái hôm qua đâu mà thay vào đó là hình ảnh một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú đang mặc trên người một bộ vest đen trông rất điển trai.
Kiều Tâm Vũ nhìn thấy Tịch Kỳ Phong nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn kinh ngạc liền lên tiếng giải thích “Chẳng phải tối qua anh hỏi tôi tàu đến trạm ở Thu Phong Cổ Trấn thì phải đối mặt với đám người kia thế nào hay sao, tôi lười chém giết rồi hay là chúng ta dùng cách đơn giản hơn được không?”
“Cô là Tâm Vũ có đúng không? Sao cô lại ăn mặc như vậy suýt chút nữa là tôi không nhận ra luôn.”
Kiều Tâm Vũ nhướng mày “Không chỉ tôi mà anh cũng phải hóa trang đi, qua đây ngồi xuống tôi giúp anh.”
Sau một hồi, Kiều Tâm Vũ cầm cọ vẽ vẽ lên mặt của Tịch Kỳ Phong thì anh nhìn thấy trông gương mình cứ như một ông lão tầm 60 tuổi.
“Cái này là sao vậy hả?”
Kiều Tâm Vũ lên tiếng giải thích “Tôi và anh đóng giả hai ông cháu về thăm về, anh là ông nội của tôi còn tôi là cháu trai của anh.”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền trợn mắt lên “Này chơi vậy ăn gian quá, cô trở thành soái ca điển trai còn tôi là một ông lão già nua xấu xí.”
Kiều Tâm Vũ nhún vai rồi đưa cho Tịch Kỳ Phong hộp bông tẩy trang “Nếu cảm thấy thiệt thòi quá vậy thôi anh lau mặt đi, sau đó làm soái ca hoàn hảo nhưng mà nói trước nếu anh bị bọn người đuổi giết thì tôi không có trách nhiệm bảo vệ anh đâu nha, ai chết ráng chịu.”
Tịch Kỳ Phong nghĩ đến vết thương trên vai mình còn khá đau cũng không tiện đánh nhau nên đành nhượng bộ nghe theo lời của Kiều Tâm Vũ “Này bây giờ tôi đang là ÔNG NỘI của cô đấy nha nên biết lễ phép một chút.”
Tịch Kỳ Phong cố tình nhấn mạnh hai chữ “ông nội” để dằn mặt Kiều Tâm Vũ sẵn tiện trêu chọc cô.
Kiều Tâm Vũ nghe thấy vậy cũng không có chút biểu cảm nào hết mà rút cây chủy thủ của mình ra một cái “Hình như từ trước đến giờ những người dám ăn nói với tôi như thế thì mồ đều xanh cỏ hết rồi á.”
Tịch Kỳ Phong liền giơ hai tay lên tỏ vẻ xám hối “Tâm Vũ tiểu thư à, tôi đùa thôi cô đừng manh động nha, cũng tại cô bảo tôi và cô đóng giả ông cháu tôi sợ lát nữa cô không chú ý sẽ bị lộ nên nhắc trước thôi mà.”
Kiều Tâm Vũ ném tới cho Tịch Kỳ Phong một bộ đồ dành cho người già “Anh thay đồ đi, tàu cũng sắp đến trạm rồi đó nhớ là giả cho giống đó.”
Tàu dừng lại ở trạm Thu Phong Cổ Trấn, Kiều Tâm Vũ trong thân phận mà một người cháu trai đang dìu ông nội của mình do Tịch Kỳ Phong đóng giả xuống tàu thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái vì lúc đóng giả con trai thì Kiều Tâm Vũ rất là điển trai luôn.
Lúc đi ngang qua đám người mặc áo đen Kiều Tâm Vũ nâng cao cảnh giác nhưng không để người khác phát hiện ra, với tài nghệ hóa trang điêu luyện của cô nên đám người kia không hề nghi ngờ gì về người đang đóng giả ông nội mình lại là Tịch Kỳ Phong.
Khi xuống khỏi tàu lửa rồi thì Kiều Tâm Vũ tùy tiện vẫy tay gọi một chiếc xe ngựa xin đi nhờ vào trong trấn, bởi vì Thu Phong Cổ Trấn là một khu trấn cổ nên không có các phương tiện công cộng như tàu điện ngầm hay xe taxi chỉ có thể di chuyển bằng xe ngựa.
Tịch Kỳ Phong tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi Kiều Tâm Vũ “Này cô đến Thu Phong Cổ Trấn này để làm gì vậy hả?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu đáp “Tôi về nhà.”
Tịch Kỳ Phong gật đầu “Uh vậy nhà của cô ở đâu, có gần không?”
“Anh biết cô nhi viện Huyền Phương không?” Kiều Tâm Vũ lên tiếng hỏi.
Tịch Kỳ Phong liền gật đầu “Đương nhiên biết rồi, cô nhi viện Huyền Phương là nơi nuôi dưỡng rất nhiều trẻ mồ côi thậm chí ở thành phố Nam Giang năm nào cũng có tổ chức những buổi đấu giá nguyên góp tiền cho cô nhi viện Huyền Phương đó, ơ nhưng mà tự nhiên hỏi tôi biết cô nhi viện Huyền Phương không làm gì tôi đang hỏi nhà cô ở đâu cơ mà?”
Kiều Tâm Vũ đưa mắt nhìn xa xăm rồi đáp “Nhà tôi chính là cô nhi viện Huyền Phương, tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ đã lớn lên ở đó.”
Tịch Kỳ Phong tuy không phải trẻ mồ côi nhưng lúc nhỏ anh từng có thời gian sống tại cô nhi viện Huyền Phương, đó là khoảng thời gian sau khi mẹ anh mất, Cao Đàn Hương sợ Dung Ngọc Nhi sẽ làm hại đến anh nên tạm gửi anh đến chỗ của sơ Maria để sơ chăm sóc cho anh.
Nhưng Tịch Kỳ Phong chỉ sống ở cô nhi viện Huyền Phương được khoảng vài năm rồi được Cao Đàn Hương đón ra nước ngoài, lần này có dịp đến Thu Phong Cổ Trấn cũng là một cơ hội để thăm lại cô nhi viện Huyền Phương.
Sau khi nghe Kiều Tâm Vũ nói cô ấy cũng là cô nhi ở cô nhi viện Huyền Phương thì tự nhiên Tịch Kỳ Phong liền cảm thấy xót xa, một cô gái dáng người gầy gò mảnh mai như thế từ nhỏ đã không có cha mẹ bảo bọc cộng thêm những gì mà cô gái thể hiện tối qua thật không biết cô gái nhỏ này đã gặp phải những chuyện gì mà trở thành một người như vậy.
Tịch Kỳ Phong cảm thấy bản thân mình vẫn may mắn hơn Kiều Tâm Vũ, anh tuy là mất mẹ bị cha bỏ rơi không để tâm nhưng ít ra anh vẫn còn có một bà nội luôn yêu thương, bảo bọc và ủng hộ anh.
“Xin lỗi, tôi không cố ý” Tịch Kỳ Phong lên tiếng nói với Kiều Tâm Vũ.
Kiều Tâm Vũ khẽ cười lắc đầu “Có gì mà phải xin lỗi chứ, tôi cũng đâu có thấy mặc cảm tự ti vì bản thân là trẻ mồ côi đâu, cô nhi viện Huyền Phương là nhà của tôi thật mà được trở về nhà là điều hạnh phúc nhất rồi còn gì.”
“Uh cô nghĩ được vậy thì tốt rồi.”
Tịch Kỳ Phong thầm nghĩ [Là con nuôi của Kiều gia xuất thân là trẻ mồ côi tại cô nhi viện Huyền Phương nhưng tại sao đột nhiên Kiều gia lại nhận cô ấy là con nuôi, có cơ hội mình sẽ hỏi thử xem rốt cuộc là như thế nào.]
Kiều Tâm Vũ đưa mắt nhìn Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng hỏi “Còn anh tự nhiên khi không lại chạy đến Thu Phong Cổ Trấn này làm gì? Theo tôi nhận thấy thì anh chắc hẳn cũng là người của giới thượng lưu ở thành phố Nam Giang mà tự nhiên chạy đến nơi nghèo nàn nhàm chán này để làm gì vậy hả?”.
Tịch Kỳ Phong nhướng mày “Sao cô biết tôi là người của giới thượng lưu vậy hả? Cô căn cứ vào đâu mà nói vậy, biết đâu tôi cũng là trẻ mồ côi như cô rồi sao?”
Kiều Tâm Vũ liền lên tiếng giải thích “Quần áo trên người anh tối qua là của thương hiệu Armani, trên tay anh đeo đồng hồ Rolex, giày là của thương hiệu Dolce & Gabbana. Chẳng những vậy anh còn đeo một dây chuyển có gắn một viên kim cương được mệnh danh là “Mắt biển” lần đầu tiên đưa ra đấu giá là vào ba năm trước với giá trị lên đến 10 triệu USD”.
Tịch Kỳ Phong há hốc mồm vì con mắt nhìn đồ hiệu quá tinh tế của Kiều Tâm Vũ “Sao cô lại biết về viên kim cương được mệnh danh là “Mắt biển” này được chứ?”
Năm đó Kiều Tâm Vũ nhận nhiệm vụ đi trộm viên kim cương “Mắt biển” này nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện nên không hoàn thành nhiệm vụ, còn bị thương nặng ở lưng hậu quả để lại một vết sẹo lớn nên cô phải dùng hình xăm che đi nên dĩ nhiên là phải biết đến viên kim cương tên “Mắt biển” này rồi.
Nhớ lại chuyện cũ Kiều Tâm Vũ chỉ khẽ cười rồi lên tiếng đáp lại Tịch Kỳ Phong “Lúc đó “Mắt biển” nổi tiếng như vậy ai mà không biết, chỉ là trong buổi đấu giá đó nghe đồn là một vị đại gia giấu tên đã đấu giá thành công 10 triệu USD để mua lại “Mắt biển” thôi, còn người đó là ai thì tất cả mọi người đều tô mò. Về viên kim cương đó thì chỉ có một số ít người từng tham gia hội nghị đấu giá đó mới biết mà thôi vì vậy cũng rất ít người nhận ra được “Mắt biển” là bảo vật.”
Tịch Kỳ Phong gật đầu rồi hỏi “Có khi nào cô cũng là một trong số ít những người tham gia buổi đấu giá hôm đó không nên mới biết tới bảo vật này?”
“Tôi từng là lao công ở chỗ hội nghị đấu giá nên có nhìn thấy qua đó mà” Kiều Tâm Vũ lên tiếng nói đùa với Tịch Kỳ Phong.
Tịch Kỳ Phong liền dẩu môi “Có ma mới tin cô nói đó.”
“Tùy anh thôi tôi cũng đâu cần phải giải thích, còn chuyện anh nói anh là thuộc hạ thân cận của Tịch đại thiếu gia cũng là giả có đúng không hả?”