Quân Vũ đang suy nghĩ cách để khiến hai mẹ con hàn gắn lại với nhau thì một số điện thoại lạ gọi đến. Đầu dây bên kia chẳng ai khác mà chính là Sơn Hạ.
" Tôi xin lỗi vì đã tát anh chỉ là tôi không điều khiển được cảm xúc, anh biết mà tôi nóng tính hơn từ lúc mang thai."
" Sơn Hạ cô không cần xin lỗi người xin lỗi là tôi mới đúng mà cô gọi điện chỉ để xin lỗi thôi à?"
Sơn Hạ ngập ngừng trả lời.
" Thật ra tôi rất biết ơn anh vì đã để tôi gặp con bé nếu như con bé không còn giận tôi thì ngày mai anh dẫn con bé đến trung tâm thương mại với tôi có được không?"
Quân Vũ nghe xong cảm thấy vô cùng vui mừng, hắn vội vàng đồng ý rồi cúp máy. Hắn chạy thật nhanh đến phòng của Thiên Kim để báo tin vui cho con gái biết. Hai cha con mừng rỡ mà ôm chầm lấy nhau. Sơn Hạ sau khi cúp máy cô đang cảm thấy bồn chồn sợ rằng con gái sẽ giận mình, nôn nóng tới mức không ngủ được mà cứ đi qua đi lại trong phòng cho đến sáng.
Sau giờ tan học Quân Vũ dẫn Thiên Kim tới như đã hứa cả bốn người cùng đi dạo trong siêu thị. Hai đứa trẻ ở giữa nắm tay nhau Sơn Hạ thì ở bên trái nắm tay Thiên Kim, Quân Vũ thì ở bên phải nắm tay Hạ Vũ. Hạ Vũ cảm thấy rất vui vì đây là lần đầu tiên thằng bé có cảm giác như đang đi chơi với một gia đình thật sự trọn vẹn, trong suy nghĩ ngây thơ của Hạ Vũ cứ nghĩ rằng Quân Vũ muốn lấy mẹ nên để Thiên Kim thân với cô mà không hề hay biết rằng mình chính là anh ruột của Thiên Kim.
Hạ Vũ cũng rất thông minh kiếm cớ rằng muốn đi đại tiện mà tách riêng cả hai ra. Quân Vũ dẫn Hạ Vũ vào nhà vệ sinh còn hai mẹ con Sơn Hạ thì đi vào khu mua sắm. Sau khi đi xong Hạ Vũ hỏi hắn.
" Chú có vợ chưa?"
Quân Vũ lúng túng trước câu hỏi khó đỡ của nhóc tì một lát sau hắn mới trả lời.
" Trước đây thì có nhưng bây giờ thì không."
Hạ Vũ mừng rỡ nói
" Vậy chú làm ba của con đi!"
Quân Vũ không uống nước nhưng cũng sặc nước bọt mà ho vài cái, hắn gượng gạo trả lời.
" Không thể được, chuyện này phức tạp lắm con nít như con không hiểu được đâu."
Hạ Vũ nghiêng đầu nghi hoặc nói.
" Sao lại phức tạp ạ? con thấy hai người điều có cảm tình với nhau thì tiến tới có sao đâu ạ?"
" Con thấy mẹ con có tình cảm với chú à?"
Hạ Vũ chắc nịt trả lời.
" Không có thì tại sao mẹ muốn gặp Thiên Kim đến mất ngủ ạ?"
Quân Vũ muốn giải thích rằng Sơn Hạ không có tình cảm với hắn nhưng hắn không biết phải giải thích những gì, Sơn Hạ chưa muốn cho Hạ Vũ biết thì hắn cũng không dám lên tiếng.
" Thật ra chú có hơi thích mẹ con một chút chút nhưng đó chưa phải là yêu đâu, nhưng chú có thể làm cha nuôi của con."
Khuôn mặt Hạ Vũ bỗng chốc tối dần lại, nụ cười cũng không còn rạng rỡ trên môi nữa. Quân Vũ thở dài trước giờ hắn chưa gặp phải trường hợp nào khó xử như thế này. Hắn dắt tay Hạ Vũ dẫn nhóc tì đến tầng trò chơi chẳng mấy chốc mà đã phấn chấn lên rồi.
" Đúng là con nít."
Bên này hai mẹ con Sơn Hạ và Thiên Kim đang mua sắm rất vui vẻ, cô cũng mua rất nhiều đồ chơi cho Hạ Vũ và Thiên Kim. Chẳng mấy chốc cả hai đã vui vẻ nói chuyện rất thân thiết với nhau, Thiên Kim đột nhiên hỏi.
" Cô có còn ghét ba con không ạ?"
Sơn Hạ bất ngờ quay sang nhìn Thiên Kim rồi trả lời.
" Bây giờ thì không ghét nữa."
" Vậy cô quay lại với ba có được không?"
Sơn Hạ suy nghĩ một lát rồi từ chối thẳng cô nói.
" Không yêu thì làm sao mà quay lại."
" Nhưng con thấy ba yêu cô nhiều lắm."
Sơn Hạ cười gượng
" Ba con không thích cô đâu chỉ là anh ta muốn chúng ta được bên nhau nhiều hơn thôi."
Khuôn mặt của Thiên Kim hằn lên hai chữ buồn bã. Con bé cũng được bốn tuổi rồi cũng biết vui, buồn hay ngại ngùng. Dù cả hai đã nhìn mặt nhau nhưng con bé lại không dám gọi một tiếng mẹ. Thiên Kim muốn đi vệ sinh nên cô dẫn con bé đi nhưng sau khi trở ra cô đợi rất lâu cũng gọi tên con gái rất nhiều, cô còn gõ cửa từng phòng để kiếm Thiên Kim nhưng tìm mãi không thấy con gái đâu cô bắt đầu sợ hãi tính cầm điện thoại lên để gọi cho Quân Vũ thì Thiên Kim từ đâu chạy lại. Sơn Hạ nhẹ nhõm ôm chặt lấy con gái vừa khóc vừa hỏi.
" Con đi đâu vậy? có biết là mẹ lo lắm không?"
Thiên Kim bất ngờ vì cô gọi con bé là mẹ, không kiềm được nước mắt mà hỏi lại.
" Cô vừa xưng là mẹ?"
" Phải rồi mẹ đây, nói xem lúc nãy con đã đi đâu?"
" Lúc nãy con để quên cái này ở khu mua sắm là quà của ba và con tặng cho mẹ."
Là những chiếc bánh quy do Thiên Kim và Quân Vũ cùng nhau làm, vốn biết cô thích bánh quy nên cả hai muốn tạo bất ngờ cho Sơn Hạ. Sơn Hạ vội lau nước mắt rồi cảm ơn con gái. Cả hai nắm tay nhau tiếp tục đi dạo trong siêu thị, khi vừa bước ra cô đã thấy Quân Vũ đang cõng Hạ Vũ trên lưng cùng với đóng đồ chơi trên tay. Bốn người họ đi bên nhau đến khu xem phim người bán vé lại nhầm họ là một gia đình, cả những người xung quanh cũng nói.
" Nhìn gia đình họ hạnh phúc quá ha đúng là làm tôi muốn quay lại cái thời mà vợ chồng lúc mới sinh con."
Sơn Hạ muốn giải thích cũng không được dù sau cô cũng không có quen biết họ nên thở dài cho qua.