Edit:Mei | Beta: Mina
-
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Huệ trầm xuống, bà mắng: “Lưu Thiền, cẩn thận cái miệng của cô!”
Lưu Thiền không để ý đến bà mà chỉ cười cười: “Phu nhân, tôi chỉ thuận miệng lỡ lời mà thôi, bà đừng giận.” Cô ta nhấc ngón tay lên nheo mắt ngắm nghía bộ móng tay tinh xảo của mình rồi thản nhiên nói: "Phu nhân, dù sao tôi cũng không muốn vòng vo với bà làm gì.
Tôi nghĩ, chủ nhân của cái nhà này… có phải cũng nên đổi chủ rồi không?"
Mí mắt Hứa Nặc giật giật, cậu nắm chặt tay lạnh lùng nói: "Không có gia chủ ở đây.
Không phải nói đổi là đổi.".
Truyện Đô Thị
Omega nam vẫn luôn yên lặng ngồi ở bên Lưu Thiền ngẩng đầu nhìn cậu, chế giễu: “Cậu có quyền quyết định sao? Khi ngay cả Alpha của mình còn không muốn đánh dấu cậu thì còn có ích gì?”
Hứa Nặc lạnh lùng nhìn anh ta: "Sức khỏe của tôi không tốt, Thượng tướng vì lo cho tôi nên mới không cưỡng ép đánh dấu.
Tình yêu của chúng tôi rất tốt, cậu có vấn đề gì không?"
Cậu nói xong, Omega nam kia lập tức nghẹn lời, ngay cả Bạch Tuệ cũng ngạc nhiên nhìn cậu.
Trên mặt của Hứa Nặc vẫn không biểu cảm gì nhưng lỗ tai cậu lại bán đứng cậu mà đỏ bừng.
“Nhà của chúng tôi vợ chồng hòa thuận, Việt nhi cũng ngày càng xuất sắc, tôi nghĩ các người có thể về được rồi đấy.” Bạch Tuệ phục hồi tinh thần lại, tự tin vén tóc ra sau tai một cách nhã nhặn.
“Hiện tại thượng tướng không có ở đây, nếu các người có việc gì thì chờ Thần nhi về rồi nói sau.”
Lưu Chấn cau mày, vừa định nói gì đó cánh tay chợt bị Alpha bên cạnh thô bạo kéo lại.
"Nếu phu nhân tin tưởng Chiến Thần có thể bình an trở về, chúng tôi cũng không nên ở lại lâu thêm nữa." Alpha mang vẻ mặt ảm đạm nhìn hai người, đặc biệt khi nhìn đến Hứa Nặc thì lại cực kỳ nóng bỏng, "Vậy chúng tôi sẽ chờ xem.
Tạm biệt."
Bạch Tuệ thậm chí không thèm đáp lại mà trực tiếp quay đầu đi.
“Hy vọng khi thượng tướng trở về, các người vẫn còn dũng khí nói chuyện như bây giờ.” Hứa Nặc trầm giọng nói “Không tiễn.”
Nhìn thấy ba người tức giận rời đi, Bạch Tuệ quay đầu vui vẻ nói: "Nặc Nặc, Thần nhi cùng con, hai con thật sự…."
“Mẹ.” Hứa Nặc cười gượng, “Tính tình của thượng tướng không phải mẹ là người hiểu rõ nhất sao? Con chỉ là cáo mượn oai hùm mà dọa bọn họ thôi.”
“À! Ra là vậy” Bạch Hựu có chút xấu hổ, bà khẽ vỗ vào bàn tay Hứa Nặc rồi nhẹ nhàng nói: "Nặc Nặc ngoan, chờ Thần nhi trở về, mẹ sẽ trừng trị nó giúp con."
"Không cần đâu mẹ." Cậu nhớ trước kia bị đè đầu ép ký giấy ly hôn nên chỉ lắc đầu “Chỉ cần thượng tướng bình an trở về là con vui lắm rồi.”
Bạch Hựu có chút buồn bực nhưng cũng chỉ gật nhẹ đầu.
“Đúng rồi mẹ, chiều nay con sẽ đến bộ chỉ huy quân sự… Tuy bây giờ thượng tướng không có ở đó cũng không có nghĩa là cứ để mặc cho người khác coi thường."
“Nhưng mà, quân đội toàn là Alpha...!" Bạch Tuệ sốt sắng nhìn cậu." Không an toàn cho con."
"Không sao đâu mẹ." Hứa Nặc vỗ vào tay bà để an ủi, "Con sẽ cẩn thận.
"
Nhưng Bạch Tuệ vẫn không yên tâm, nghĩ một lát rồi nói: “Để Việt nhi đi cùng con, như thế mẹ vẫn yên tâm hơn.”
Hứa Nặc gật đầu cười: “Được ạ.”
…
Trưa hôm đó, Hứa Nặc chuẩn bị đồ của mình một cách đơn giản, sau đó cùng Chiến Việt xuất phát.
Khi hai người đến nơi, lúc đứng trước cổng khu quân sự, Hứa Nặc không khỏi căng thẳng.
Tin tức tố của Alpha mạnh mẽ không hề kiềm chế mà giải phóng, giống như một ngọn lửa cuồng nộ, thiêu nóng cả người cậu và nhóc con.
Chiến Việt sợ hãi mà nắm lấy góc áo của Hứa Nặc.
Khuôn mặt Hứa Nặc trắng bệch, miễn cưỡng cười mà nhìn cậu nhóc: “Đừng sợ, chúng ta vào nhanh lên là có thể về sớm rồi.” Cậu giơ tay đội mũ trùm đầu che gần hết khuôn mặt, nắm lấy tay Chiến Việt, cúi thấy đầu xuống rồi bước nhanh vào.
Trước khi đi đến đây, Hứa Nặc đã phun một bình thuốc che khuất mùi tin tức tố.
Nhưng dù vậy, trên người cậu vẫn còn lưu lại một ít dấu vết, đặc biệt là ở trong khu quân sự, thì tin tức còn sót lại càng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Những đôi mắt nóng bỏng của mọi Alpha nhìn vào cậu suốt cả quãng đường, dường như muốn thiêu đốt cả người cậu.
Cuối cùng, một Alpha cũng không nhịn được mà tiến lên ngăn cậu lại: “Xin chào, tôi có thể…” Hắn cẩn thận nhìn chiếc cằm thon gọn còn thừa ra từ chiếc mũ đen, “Cậu là Omega phải không?”
Hứa Nặc siết chặt tay của Chiến Việt, thấp giọng nói: "Phiền cậu nhường đường cho chúng tôi.”
Hai mắt của Alpha sáng lên: "Cậu thật sự là Omega sao! Trời ạ, một Omega xinh đẹp như vậy làm sao lại tới đây? Người nhà của cậu đâu? Có cần tôi giúp gì không?"
“Không cần, cảm ơn.” Chiến Việt lên tiếng.
ngay từ khi thấy Alpha này bước đến đây cậu nhóc đã vô cùng không thích, cau mày nói: “Anh trai tôi nói là không cần anh giúp đỡ.
Mau tránh ra!”
“Cậu từ đâu tới hả nhóc con?” Alpha cười nói: “Nhóc có bản lĩnh không nhỏ đâu.” Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Nặc, “Thật sự không cần tôi giúp đỡ sao?”
“Ừm.”Hứa Nhận hít sâu một hơi, “Tôi có việc gấp, mời cậu tránh đường.
"
"Thôi được." Alpha miễn cưỡng nhìn bóng dáng Hứa Nặc nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, chưa từ bỏ mà hét lên," Tôi là Lạc Kỳ, là đại tá...!Nếu cậu có đến tiếp, tôi có thể dẫn đường cho cậu… ”
Nghe tiếng truyền đến từ phía sau, Hứa Nặc khó chịu xoa xoa mặt, lại kéo vành mũ xuống thấp một chút.
Hai người cứ thế mà đi hết một đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến Quân cơ sự.
“Xin chào, tôi đến tìm nguyên soái.”
Vị lễ tân Beta sững sờ khi nhìn thấy Hứa Nặc, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại mà mỉm cười: “Rất xin lỗi, nguyên soái không có ở đây… nhưng thượng tướng Kỷ Lân hiện tại đang có mặt ạ."
Hứa Nặc thoáng khựng lại, sau đó gật đầu: "Được rồi, phiền cậu thông báo lại một tiếng, cám ơn.
"
Nhân viên tiếp tân mỉm cười dẫn Hứa Nặc vào phòng khách, lập tức có người máy tiến đến rót trà.
Chiến Việt nhận thấy lòng bàn tay của Hứa Nặc đẫm mồ hôi lạnh, nhóc vội vàng bưng một chén trà nóng đưa qua: "Anh dâu, anh không thoải mái sao? Uống chút nước nóng đi."
Hứa Nặc bất đắc dĩ cười cười: "Không sao, tin tức tố Alpha ở đây khiến anh hơi khó chịu...!Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, đừng sợ."
Chiến Việt thành thật ngồi xuống bên cạnh Hứa Nặc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy uất ức: "Là do em vẫn còn quá yếu, hôm nay Alpha đó chạy tới chắn đường, lúc đó em… em cảm thấy mình rất yếu ớt.
"
Hứa Nặc bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc an ủi:" Đương nhiên là em sẽ cảm thấy sợ hãi rồi, em vẫn còn quá nhỏ, khi đến tuổi bằng anh ta, em chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều.
"
Vâng! Chiến Việt gật đầu, siết chặt bàn tay nhỏ của mình," Em sẽ lớn lên thật nhanh! Sau đó là có thể bảo vệ được anh rồi!! "
"Được!"
Trong lúc hai người đang trấn an lẫn nhau, một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Cậu tìm tôi?"
- Hết chương 13 -.