Edit: Yuu | CHƯA BETA
-
Kỷ An Sách mở một phòng để chơi bời, địa chỉ ở trên lầu của một quán O nổi tiếng... Vì trang phục mà rất nhiều người tới đây chỉ vì ngắm người Omega qua đường này.
Lý do ban đầu để mở quán bar chỉ vì muốn thử làm một ông chủ, về sau phát hiện việc làm ăn thật sự không tệ liền chú trọng thêm nữa, quán bar này cũng dần dần trở thành lãnh địa riêng của cậu, tâm trạng tốt lại uống rượu chúc mừng, tâm trạng không tốt cũng đến để mượn rượu giải sầu, say liền ngủ trong phòng nhỏ, khi tỉnh lại sẽ thu hoạch được chuỗi cuộc gọi nhỡ đầy màn hình quang não và một trái Kỷ Lân vô cùng lo lắng.
Có thể nhìn thấy Kỷ thượng tướng luôn luôn bình tĩnh không sợ hãi mà lộ ra vẻ mặt lo lắng thậm chí tức giận vì mình, cho dù bị mắng, thì trong lòng Kỷ An Sách cũng vui vẻ, cực kỳ thỏa mãn.
Hơn nữa do ngoại hình cực kỳ xuất sắc của cậu, mỗi khi cậu đi quán bar, trong cửa hàng sẽ vô cùng náo nhiệt.
Vì vậy, người phục vụ khi nhìn thấy cậu luôn cười híp hai mắt lại.
"Ông chủ, lại tới rồi?"
Kỷ An Sách lười biếng liếc anh ta một cái, ừ một tiếng rồi lập tức đi vào cửa.
Thấy vẻ mặt này của cậu, người phục vụ thầm nghĩ không xong, tâm trạng ông chủ lại không tốt, phải nhanh chóng đi nói với quản lý một tiếng, phòng trọ nghỉ ngơi phải chuẩn bị xong, canh tỉnh rượu trên bếp nhỏ cũng phải pha, rượu ngon trong quán phải giấu đi, đừng để ông chủ phát hiện, thứ đó rất quý đó...
Bồi bàn ở bên cạnh vội vàng bưng lên khay.
Kỷ An Sách liếc mắt nhìn, cầm lấy một chai rượu màu vàng nhạt, trực tiếp đổ vào bình.
Tửu lượng của cậu không tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn học người khác uống rượu hào sảng, mỗi lần một hai bình nồng độ cao, rất nhanh đã say.
10 phút sau.
"Ấy, ông chủ muốn đi ngủ sao?"
Kỷ An Sách sắc mặt đỏ bừng híp mắt ngẩng đầu, khóe mắt lơ đãng lộ ra vẻ phong tình khiến mọi người đều giật mình.
"Ngủ à? Với anh sao?" Cậu cười nhạo một tiếng, giơ tay lên, lảo đảo đứng lên, "Tôi muốn về nhà, tôi, tôi có người đón đấy!"
"Ông chủ." Phục vụ kêu khổ không thôi, một tay đỡ hờ cậu, mồ hôi trên trán túa ra: "Ngài yên tĩnh một chút đi, ngài nhìn xem kìa, bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm ngài đấy."
Phụ vụ thấy cậu run rẩy ấn lung tung, cắn răng, đột nhiên chặn ngang người khiêng lên: "Đắc tội đắc tội!" Anh ta không ôm được Kỷ An Sách liên tục giãy dụa, nhanh chóng đi vào trong phòng khách nhỏ, đồng thời gọi điện thoại cho Kỷ Lân: "Kỉ tiên sinh, Kỉ công tử cậu ấy lại uống say!"
"Tôi biết rồi, tôi qua đó ngay." Thanh âm trầm ổn của Kỷ Lân truyền đến bên đầu kia.
"Úi... ngài nhanh tới đi!"
Tắt truyền tin, nhân viên pha chế rút cánh tay ra khỏi móng vuốt của Kỷ An Sách, ấm ức thổi vết máu vừa bị gãi.
Anh ta là một tiểu Beta bình thường, chỉ muốn yên lặng làm nhân viên phục vụ, một ngày nào đó bỗng nhiên phát hiện thân phận hiển hách của ông chủ nhà mình, hết lần này tới lần khác còn không thể để lộ ra ngoài, chỉ có thể ở hai đầu làm người hòa thuận, thông báo tin tức gì đó đều là chuyện thường ngày.
Anh ta yên lặng nhìn Kỷ An Sách nằm nghiêng trên giường không có tý hình tượng nào, tiếp tục thở dài.
Đúng là sầu, nếu con trai nhà mình sau này bướng bỉnh như vậy, anh không đánh mông thành ba cánh mới lạ.
...
Kỷ Lân từ trên xe bay bước xuống, hắn đi tới bên kia xe mở cửa, ôm Kỷ An Sách say đến mềm nhũn thành một bãi, lại dùng đầu gối đóng cửa xe lại.
"Khụ khụ, buồn..." Sắc mặt Kỷ An Sách rất không tốt, nôn khan vài tiếng, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nước mắt.
Thấy dáng vẻ này của cậu, Kỷ Lân vốn còn có chút tức giận cũng không thể giải tỏa, hắn thở dài, giọng điệu hoàn hoãn hơn rất nhiều: "Ngoan, nhịn một chút, ba nấu canh cho con." Ba bước hai bước lên lầu, hắn đặt Kỷ An Sách lên giường, xoay người tính rời đi thì bỗng dưng đột nhiên bị nắm lấy tay áo.
Hai ắt Kỷ An Sách đỏ bừng vì rượu, khàn giọng nói: "Tôi không sao, đợt một lát là tốt rồi... ở lại đi."
Kỷ Lân do dự chốc lát.
Kỷ An Sách lại nhỏ giọng nói: "Làm ơn đi, ba."
"..."
Sau khi trưởng thành, Kỷ An Sách rất ít khi làm nũng như vậy. Kỷ Lân chỉ cảm thấy mình sắp tan trong một tiếng gọi này của cậu, hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Thấy hắn bắt đầu cởϊ áσ khoác, Kỷ An Sách cong mắt, miễn cưỡng chống thân thể mềm nhũn, nhường chỗ cho hắn.
"Ngoan, còn khó chịu sao?"
Kỷ An Sách đưa tay vòng quanh eo Kỷ Lân, vùi mặt vào lồng ngực hắn, cảm nhận được nhiệt độ đã lâu không được tiếp xúc, hít sâu một hơi: "Tốt hơn nhiều rồi."
Vỗ lưng người trong ngực, thần sắc Kỷ Lân vô cùng phức tạp.
Kỷ An Sách lẩm bẩm nói: "Anh luôn trốn tránh tôi, tôi biết, tôi đều biết, tôi biết anh có ý gì... Tôi sẽ không kết hôn với người khác, tôi chỉ muốn ở nhà với anh, đều tùy anh cả, chúng ta cùng nhau... Đợi đến khi anh già đi, tôi sẽ nhốt anh trong căn nhà nhỏ, chỉ có một mình tôi mới có thể nhìn thấy." Cậu ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: "Anh thấy có được không?"
Kỷ Lân cúi đầu, đèn đêm nhu hòa chiếu lên mặt Kỷ An Sách, chỉ thấy hai mắt cậu sáng lấp lánh, trong mắt tràn ngập ánh sao sáng chói.
Yết hầu căng lại, đồng tử Kỷ Lân hơi mở to, hắn nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"... Ngủ đi. "
Không có câu trả lời ôn nhu gì như trong tưởng tượng, Kỷ An Sách âm thầm bĩu môi, lại cọ vào Kỷ Lân, cảm nhận được cơ bắp của hắn lập tức cứng đờ, bấy giờ mới hài lòng nhắm hai mắt lại.
Nghe thấy hô hấp của cậu dần dần trầm ổn, Kỷ Lân thoáng thở phào nhẹ nhõm, bất giờ phát hiện bản thân đã sớm toát cả mồ hồi.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ của Kỷ An Sách, hắn không kiềm chế được muốn vuốt ve mặt cậu, nhưng lại dừng lại, cẩn thận chậm rãi thả lỏng hai vai.
Càng ngày càng không kiềm chế được nữa.
Kỷ Lân cụp mắt, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng suy sụp.
Hắn không còn trẻ nữa, cũng không phải người nhiệt huyết xúc động, cuộc sống quân doanh nhiều năm khiến hắn học được khắc chế và ẩn nhẫn, mấy chục năm qua kiên định làm việc, từng bước từ tiểu binh thăng lên thượng tướng, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay... Ngoại trừ biến số duy nhất đang nằm trong ngực.
Tình cảm của Kỷ An Sách đối với mình so với tưởng tượng sâu đậm hơn rất nhiều, như vậy không được, cậu nên cảm thụ được sức sống và tuổi trẻ của cái tuổi này, hưởng thụ tình yêu tốt đẹp, mà không phải ở bên cạnh mình, cậu phải tìm một Alpha yêu cậu sâu đậm, mỗi ngày suиɠ sướиɠ vui vẻ, sinh ra bé con, vả lại luôn được cưng chiều.
Kỷ Lân đưa tay dắt chăn cho cậu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Một dự định đã bắt đầu từ lâu, nhưng không dám hành động.
Có lẽ bây giờ là lúc thực hiện nó.
Kỷ Lân không biết chính là, từ sau khi hắn đưa ra quyết định này, bánh xe vận mệnh đã lặng lẽ chuyển động, trong tương lai không xa, tra tấn và thống khổ vô tận sẽ bao phủ cuộc sống của hắn.
Lệch một bước chính là chân trời.
– Hết chương 64 –