Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 69



Edit: Lhanh | CHƯA BETA

-

Thời tiết không tệ, sáng sủa trời xanh, gió cũng rất thoải mái.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt của Kỷ An Sách, chói lọi trắng bạch tỏa sáng. Cậu đã ở trong thành thị nhỏ này hơn một năm, như một sinh vật sống về đêm, ngày thường ở ban ngày thì sống ở nhà, lúc chạng vạng thì đi tới trên trấn làm một cái đánh đàn còn hát ca, rất ít thấy ánh mặt trời. Cảnh này khiến làn da của cậu càng thêm trắng, không có chuyện đè ở dưới đáy lòng, làm cho sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

"Thật là nắng quá." Kỷ An Sách híp mắt, quay đầu nói với A Hoàng nói: "Phơi muốn chết, đôi mắt đều không mở ra được."

A Hoàng run run mao, ở dưới ánh nắng hạnh phúc duỗi người.

Kỷ An Sách cười nhạo một tiếng: "Con chó ngốc."


Khi nói chuyện, hai người đã đi bộ đi tới siêu thị nhỏ ở trong tiểu khu, Kỷ An Sách buộc A Hoàng ở cạnh cửa, sau khi cho nó một cái gậy nghiến răng liền đi vào siêu thị môn.

Trên tay đẩy cái xe con, Kỷ An Sách chầm chậm đi dạo trong siêu thị, cẩn thận lựa chọn các loại mì gói.

"Phao ớt...... Thịt kho tàu...... Nếu không thì mua một ít bò bít tết đi?"

"Mì gói nên ăn ít, không khỏe mạnh."

Kỷ An Sách thuận miệng nói: "Tôi còn đang lười đi nấu cơm, mì gói......" Lời nói còn chưa dứt, cậu bỗng nhiên cứng người lại một chút, sau đó ngồi dậy, chậm rãi quay đầu.

Kỷ Lân đứng ở phía sau cậu, hốc mắt ửng đỏ, tay run rẩy nâng lên, nhưng lại buông xuống: "Bái Bái."

Kỷ An Sách nhướng mày, nét mặt gãi đúng chỗ ngứa kinh ngạc: "Anh là?"

Kỷ Lân ngây ngẩn cả người.

"Hả, anh là người trong tiệm?" Trên mặt Kỷ An Sách bỗng nhiên mang theo cười, tùy tay bắt lấy một bao mì gói, không chút để ý nói. "Ngượng ngùng, người ta là bán nghệ không bán thân, nếu muốn bao dưỡng tôi còn phải đi xếp hàng."


"Bán nghệ?" Sắc mặt của Kỷ Lân liền rất khó xem, trời biết hắn đau khổ tìm hai năm, cuối cùng cũng tìm thấy tin tức của Kỷ An Sách ở trong thành thị nhỏ này, lúc đó hắn có bao nhiêu vui sướng cùng kinh hỉ, nhưng mà hiện tại xem ra, Kỷ An Sách hình như không muốn quen biết chính mình.

"Sinh hoạt không dễ dàng, không bán nghệ chẳng lẽ bán mình?" Kỷ An Sách lại sờ soạng bao sữa chua, xoay người bước đi.

Kỷ Lân chau mày, nhấc chân đuổi theo.

"Em...... Mấy năm nay sống như thế nào?"

"Anh là ai vậy, anh có phiền hay không vậy." Kỷ An Sách không kiên nhẫn mà xoay đầu. "Đừng đi theo tôi, lại bám theo tôi nữa tôi liền kêu người tới."

"Bái Bái." Trong mắt Kỷ Lân lướt qua một tia không biết làm sao, hắn há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: "Anh rất nhớ em, em cùng anh trở về đi."

Phản ứng của Kỷ An Sách chính là dứt khoát lưu loát mà thanh toán tiền, cầm đồ vật liền đi, lúc đi ngang qua bảo vệ của siêu thị, nghiêng đầu về phía sau một cái nói: "Bác trai, người nọ đối với cháu quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ."


Bác trai bảo vệ cùng với Kỷ An Sách rất thân quen, thậm chí đã sớm tự nhận trong nội bộ cậu sẽ là vợ tương lai của con trai Alpha 12 tuổi, nghe vậy lông mày liền dựng lên: "Cái gì!? Bái Bái, đứa bé ngoan cháu đừng sợ, bác trai sẽ bảo vệ cháu!"

Kỷ An Sách cười tới rất xinh đẹp: "Vậy giao cho bác trai nha ~"

"Không thành vấn đề!"

Vì thế, Kỷ Lân đang vội vàng đuổi theo liền bị bảo vệ ngăn ở cửa.

"Từ đâu ra đồ con rùa, cách xa Bái Bái xa một chút!"

Kỷ Lân chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bóng dáng Kỷ An Sách nghênh ngang đi xa, lại nhìn cách tay đang chắn ở trước ngực, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.

......

Một hồi về đến nhà, tươi cười trên mặt của Kỷ An Sách lập tức nhạt xuống, ngồi ở trên sô pha mím môi không nói một lời.

A Hoàng củng củng bao nilon, ngậm ra thức ăn cho chó ngửi ngửi, thất vọng mà ô ô vài tiếng.
"Đừng kêu, là do tao không tập chung, còn nhớ rõ lấy thức ăn cho mày đã là không tệ rồi, không thích mùi vị này cũng phải thành thật mà ăn." Kỷ An Sách giơ tay cầm lấy cái túi, vươn tay lột hai ba cái. "Chết tiệt, sao lại lại cầm lấy cái mì ăn vị hắc hồ tiêu, khó ăn chết."

"Uông ô ~"

"Thật phiền." Kỷ An Sách đem đồ vật ném đi, hướng A Hoàng vẫy tay, nó liền ngoan ngoãn chạy chậm tới, đem đầu cọ vào trên bụng cậu. "Con trai ngoan, mày đoán hôm nay tao thấy ai?"

"Mẹ nó, tao nhìn thấy ông của mày, như là đang nằm mơ vậy." Cậu nhéo lỗ tai của A Hoàng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tao không muốn nhận lại ông ta, con của ông ta sớm đã chết, hiện tại tao là một thiếu nữ cao âm xinh đẹp đang thịnh hành của trấn nhỏ Đồng Bái Bái, ai hiếm lạ cái ông già mục nát kia chứ?"

A Hoàng hít hít cái mũi, đánh hắt xì.
"Mày đừng có phun nước miếng lên người tao, chính mình đi sang một bên chơi đi, buổi tối tao còn phải đi ca hát, không mang theo mày được, lần trước mà làm chó cái nhỏ của người ta, tao còn phải trả phí phá thai cho người ta không ít đâu, thành thật giữ nhà đi." Xoa xoa đầu chó, cậu bổ sung thêm một câu. "Tao sẽ mua thức ăn mới cho mày, ngoan."

Vì thế, cái đuôi của A Hoàng vừa mới rũ xuống lại giơ lên.

Nhéo lỗ tai A Hoàng, Kỷ An Sách tự mình an ủi một lát, sau đó đã cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cầm mì gói đi vào phòng bếp, sau khi ăn hết một chén, thành công ngâm ra một chậu bát đĩa.

"Nên mua một người máy gia dụng."

Ôm suy nghĩ như vậy, cậu cau mày ăn mỳ.

Ăn xong cơm trưa thì ngủ trưa, chờ đến khi Kỷ An Sách lại mở mắt, sắc trời đã bắt đầu phiếm đen.

Sờ quang não nhìn, đã 6 giờ.
"A ~" Duỗi cái eo lười, cậu tìm quần áo lao động thay vào, vỗ vỗ đầu A Hoàng, lấy khẩu trang liền ra cửa.

Tên gọi "Bóng đêm" được lẫn ở trên đoạn đường phồn hoa nhất trong thành thị nhỏ này, tới buổi tối cũng còn coi như là náo nhiệt, đi vào bên trong trang hoàng làm Kỷ An Sách thật sự là chướng mắt, đỏ tía đen tim một đống phối hợp, nhìn là biết một bộ nhà giàu mới nổi bộ dáng.

"Yêu, Bái Bái tới rồi?"

"Đúng vậy." Kỷ An Sách đi lên quầy bar, cầm lấy đàn ghi-ta gảy mấy dây đàn.

"Đêm nay, tôi muốn ăn cá hầm ớt, Tiểu Quân, cậu bảo với bên trong một tiếng."

"Được rồi ~" Người hầu tên Tiểu Quân cười hì hì đi rồi.

Theo đêm tối buông xuống, người tới quán bar cũng dần dần nhiều lên.

Kỷ An Sách chủ yếu có hai nhiệm vụ, một là ca hát, trợ hứng, hai là làm một cái bình hoa an tĩnh, hấp dẫn một ít Alpha có suy nghĩ bậy bạ, mà cậu thật sự đúng là làm được điều này, trở thành chỗ bán cực kỳ lửa nóng trong quán bar.
"Bái Bái." Tiểu Quân vừa cười hì hì đi lại cười hì hì trở về, "Tới, uống miếng nước, hôm nay tới không ít Alpha đâu."

"Ừ." Kỷ An Sách ngửa đầu uống sạch ly nước chanh, nghiêng mắt nhìn cậu ta. "Cậu lại muốn rồi?"

"Nói cái gì đâu à." Tiểu Quân là một nam tính Omega, trời sinh yêu thích nhất chính là tìm kiếm những Alpha hàng to xài tốt, cậu ta thẹn thùng cười, thần bí đến gần bên tai của Kỷ An Sách. "Hôm nay tới một người phá lệ xuất chúng đó! Nhìn khí thế kia là biết so với những cái đó ngu xuẩn thôn quê gà chó trước kia không hề giống nhau."

"Là sao."

"Thật sự, cậu đừng không tin." Tiểu Quân nóng nảy, lay lay cánh tay của cậu, duỗi một ngón tay. "Nhìn đi, ở chỗ đó, cũng chưa có ai dám tới gần."

Nhìn theo ngón tay của cậu ta, Kỷ An Sách ngẩn người, khóe miệng chậm rãi gợi lên một ý cười: "Ha, là rất xuất chúng..."
Đúng vậy, ở trong ánh đèn tối tăm ánh đèn cùng với không khí xao động, còn có thể ngồi đoan chính thẳng thắn, nét mặt nghiêm túc như là đang mở họp, thất sự rất là hấp dẫn ánh mắt người ta.

"Ai ai ai, Tiểu Bích Trì kia lên rồi!" Tiểu Quân bắt lấy cánh tay của Kỷ An Sách, reo lên: "Lại là cái đồ tiện nhân yêu diễm kia, Bái Bái, cậu cũng đi, làm cho anh ta nhìn xem, ai mới là Omega đẹp nhất!"

– Hết chương 69 –