Edit: Min | Beta: Mina
–
"Đội quân của thượng tướng bị mai phục, quân địch hợp tác với người tinh hệ đột kích vào doanh trại."
"Một viên đạn khúc xạ đã bắn trúng vào phi thuyền của thượng tướng, sau đó phát nổ.
Nhiệt độ lúc ấy quá cao lập tức làm cho các mảnh vỡ phi thuyền tan chảy."
"Chúng tôi đã tìm kiếm ba lần nhưng vẫn chưa tìm thấy được...!thi thể của thượng tướng."
"Trong số tro cốt còn lại được mang về kiểm tra thì phát hiện ra có chứa một ít ADN, là của thượng tướng."
"Phu nhân...!Nén bi thương."
Hứa Nặc ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào một túi xốp nhỏ màu xám.
Hôm qua, rõ ràng tối hôm qua người vẫn còn khỏe mạnh, làm sao có thể...!
Nếu sớm biết có chuyện hôm nay, thì hôm qua cậu đã không đề cập tới chuyện đó...!Cứ để hắn yên ổn mà nói hết lời...!
Đột nhiên, hối hận, bàng hoàng, đau lòng cùng với những cảm xúc phức tạp khác bùng nổ nơi đáy lòng Hứa Nặc, khiến cho chút lý trí còn lại của cậu lung lay sụp đổ.
Người lính liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Nặc với vẻ mặt thương hại, trầm giọng nói: "Di vật của ngài thượng tướng đã được sắp xếp xong.
Ngoại trừ những văn kiện trong quân sự thì còn có một ít đồ dùng cá nhân cùng với mười mấy phong thư."
"Thư?" Hứa Nặc như bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người đối diện, hỏi lại: "Thư gì?"
"Cái này chúng tôi không có quyền mở ra, thật xin lỗi, mời phu nhân hãy kiểm tra."
Hứa Nặc nắm chặt tay lại đặt bên hông, từ từ gục đầu xuống rồi "Ừm" một tiếng.
Một hạ sĩ quan thấy cậu thất thần lại nhịn không được mở miệng an ủi: "Về cơ bản thì thượng tướng chắc chắn đã gặp nạn, nhưng không loại trừ khả năng ngài ấy còn sống.
Chúng tôi sẽ dốc hết sức tìm kiếm để cho ngài một đáp án thoả đáng."
"Được" Hứa Nặc lau mặt, thấp giọng trả lời: "Tôi hiểu rồi, anh cứ để tôi...!để tôi bình tĩnh lại chút."
Biết cậu đang uyển chuyển đuổi khách, cho nên các tướng sĩ đều gật đầu hiểu ý, cũng không ai nói gì nữa, rồi tất cả để lại đồ đạc trên bàn sau đó đứng dậy ra về.
Tiếng bước chân xa dần, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Bạch Tuệ đã ngất đi từ lâu và đã được quản gia dìu về phòng ngủ, người máy y tế ra vào liên tục, cuối cùng cũng làm bà ngủ rồi.
Chiến Việt còn nhỏ, lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện sinh tử.
Cậu nhóc ngồi sát bên Hứa Nặc, hai bàn tay nhỏ che miệng lại ngăn không cho tiếng nức nở phát ra, chỉ để lộ một đôi mắt đỏ hoe.
Hiện tại, chỉ còn mỗi Hứa Nặc là người duy nhất chống đỡ ngôi nhà này.
Hứa Nặc hít sâu một hơi, dụi dụi hai mắt, cố kìm nén mọi xúc động trào dâng nơi đáy lòng, dang tay ôm Chiến Việt vào lòng: "Đừng khóc nữa...Ngoan."
Chiến Việt ngẩng đầu lên vừa run rẩy nói: "Anh trai em chết rồi sao?"
Câu này làm cho mũi của Hứa Nặc trở nên đau xót, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống: "...!Mệnh anh trai em rất tốt, không sao đâu, không sao đâu."
"Vâng", Chiến Việt lau nước mắt: "Em tin anh, trước đây anh ấy cũng rất nhiều lần thoát chết, anh ấy sẽ không sao đâu."
Hứa Nặc gật đầu, lặp lại lời nói: "Không sao đâu, đừng khóc, ngoan..."
Hai người ôm nhau vỗ về an ủi, tựa như những con chuột túi sưởi ấm cho nhau trong đêm đông giá rét, nhưng vẫn không có cách nào xua tan khí lạnh xung quanh lẫn ở nơi đáy lòng.
。。。。。。
Tin tức Chiến Thần gặp nạn rốt cuộc cũng không bị chặn lại, mà ngay hôm sau đã truyền đi khắp đế quốc.
Những chiến công huy hoàng của Chiến Thần được truyền bá rộng rãi trên các trang mạng xã hội.
Các tòa soạn cũng bận rộn tìm kiếm in ấn những thông tin cá nhân của Chiến Thần, cố gắng tận dụng sức nóng của dư luận để kiếm tiền.
Còn có những người luôn trộm theo dõi Chiến gia trong bóng tối, cũng bắt đầu động tay động chân, chuẩn bị hành động.
Hứa Nặc sớm đoán được những ngày sau này của Chiến gia sẽ không yên ổn, cũng biết sẽ có rất nhiều người tìm tới cửa, nhưng cậu lại không ngờ được rằng người tìm tới đầu tiên lại là Hứa gia.
Tại phòng khách.
Trình Nghênh Tuyết mặc bộ quần áo hot nhất trong giới thời trang lúc này, khí sắc cực tốt, ngoài miệng thì luôn nói lời an ủi nhưng trên mặt lúc nào cũng lộ ra ý cười.
Hứa Nặc im lặng nhìn mẹ kế cậu diễn kịch, mệt mỏi xoa xoa hàng lông mày rồi mở miệng nói: "Bà có chuyện gì thì nói thẳng ra đi."
"Được, nếu mày đã trực tiếp nói như vậy thì tao nói thẳng." Trình Nghênh Tuyến vén tóc ra sau tai, giả vờ đắn đo, nói: "Lần này tao tới là để mang mày về nhà.
Tối hôm qua tao và ba mày đã bàn bạc với nhau một đêm, kể từ khi Chiến Thần gặp nạn, đó là do mày không có số hưởng, Omega kết hôn hai lần tuy không quá vẻ vang nhưng cũng may mắn là mày không bị đánh dấu." Nhìn thấy sắc mặt ghẻ lạnh của Hứa Nặc, bà ta vội vàng nói thêm: "Tao với ba mày đều rất lo lắng cho mày, cả em trai mày cũng vậy, không bằng lúc này trước tiên là về nhà đã, rồi những chuyện khác để sau rồi nói tiếp."
"Về nhà?" Hứa Nặc nhìn chằm chằm vào bà ta, mặt không cảm xúc mà nói, "Chiến Thần sống chết còn chưa rõ, trong nhà người lớn tuổi thì ngã bệnh, người thì còn quá nhỏ chưa biết gì.
Bà kêu tôi ly hôn vào thời điểm này, bà còn có lương tâm không?"
Lời lẽ thẳng thắn của cậu khiến sắc mặt của Trình Nghênh Tuyết bắt đầu khó coi: "Hứa Nặc, tao nói với mày những lời này đều là muốn tốt cho mày, mày cũng chỉ là một Omega thì có thể gánh vác được chuyện gì? Trong giới thượng lưu này chẳng lẽ mày còn không hiểu sao.
Hiện tại nhân lúc còn sớm thì nhanh mà dứt ra, nếu không để về sau thì dù có khóc mày cũng không có nơi nào để khóc."
"Tôi sẽ không khóc", Hứa Nặc lắc đầu, "Tôi sẽ chăm sóc thật tốt nơi này, chờ Chiến Thần trở về.
Còn nữa, đừng có tự xem mình là phu nhân giới thượng lưu, đó là vị trí của mẹ tôi, còn bà không xứng.
Chuyện của tôi cũng không cần bà phải nhúng tay vào." Nói xong cũng không quan tâm đến khuôn mặt đỏ bừng của bà ta, vẫy tay kêu người máy đến giúp cậu tiễn khách.
Trình Nghênh Tuyết nắm chặt túi xách trong tay, căm giận mà đứng dậy: "Tốt thôi, là mày không biết phân biệt tốt xấu, đến lúc đó thì đừng trách tao không khuyên bảo mày!" Bà ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một nói: "Hứa Nặc, Chiến gia mà không có Chiến Thần thì chính là một khối thịt mỡ, mày sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được đến cùng có bao nhiêu con sói đói còn đang chờ mày."
"Lời này tôi đã được nghe qua một lần", Hứa Nặc thờ ơ mà nói, "Tốt nhất là họ nên một ngụm mà nuốt vào.
Nếu không, tôi sẽ làm cho họ sặc chết."
。。。。。。
Tiễn Trình Nghênh Tuyết đi khỏi, một mình Hứa Nặc ngồi ở trên sô pha ánh mắt nhìn chằm chằm hướng một chỗ, rõ ràng là đang ngẩn người suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Chiến Việt không biết từ cái nơi nào chui ra, lật đà lật đật chạy đến trước mặt Hứa Nặc, ôm chặt lấy eo cậu, giọng điệu sợ hãi chưa từng nghe qua của cậu nhóc vang lên: "Anh Hứa Nặc, anh đừng có đi."
Hứa Nặc ngẩn người nhìn cậu nhóc một chút, bất đắc dĩ mà véo má cậu nhóc: "Anh tưởng mẹ đã dạy cho em là không được nghe lén người khác nói chuyện rồi chứ."
Chiến Việt không có trả lời câu nói của cậu, vẫn là cố chấp hỏi: "Anh sẽ rời đi sao?"
"Anh không đi", Hứa Nặc cúi người hôn lên trán cậu nhóc, thấp giọng nói: "Anh của em đối xử với anh không tốt, anh còn chưa tìm ấy tính sổ nữa cơ mà.
Sao anh có thể phủi sạch mọi thứ mà đi chứ."
Nghe được câu trả lời của cậu, Chiến Việt thở dài nhẹ nhõm, trong lòng thầm biết ơn vì anh trai không quan tâm đến Hứa Nặc.
"Anh Hứa Nặc đừng nóng giận...Chờ anh trai em trở về em sẽ giúp anh dạy dỗ anh ấy.
Anh đừng có tức giận...!Em sẽ dạy dỗ lại anh ấy thật tốt."
"Được", Hứa Nặc gật gật đầu, hỏi: "Mẹ đã tỉnh rồi sao?"
Nhắc tới Bạch Tuệ, Chiến Việt cúi đầu, "Rạng sáng hôm nay mẹ có tỉnh lại một lần, nước mắt lại không cách nào kiềm chế lại được nên bác sĩ đã cho mẹ uống thuốc nên mẹ lại ngủ rồi...!Đại khái lát nữa mẹ sẽ tỉnh lại."
"Tốt rồi" Hứa Nặc gật gật đầu, trong lòng chậm rãi tính toán.
Việc quan trọng bây giờ là phải hỏi ý kiến Bạch Tuệ về những tranh chấp ở bên ngoài lẫn bên trong của Chiến gia trong nhiều năm qua.
Để khi có người tìm tới cửa thì cũng có biện pháp mà đối phó.
Nghĩ đến đây, cậu nhịn không được cười khổ một chút, mấy năm nay cùng mẹ kế lục đục với nhau nên đã học được không ít bản lĩnh, nhưng không ngờ lại được sử dụng trong hoàn cảnh này.
– Hết chương 9 –.