Chương 47:
Hứa Khả nhìn anh lao vào mà không quay đầu nhìn lại, nhưng cô ta vẫn chưa kịp nói những gì mình muốn nói…
Cô ta dậm chân, tức giận nhìn vào trong.
Vu Tịch này, chẳng lẽ là cố ý?
…
Cố Lâm Hàn đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào trong.
“Vu Tịch, sao vậy?”
Lúc người xông vào bên trong liền nhìn thấy người phụ nữ trắng nõn, đèn vừa sáng, xuân sắc dịu dàng, ánh mắt của anh bỗng trở nên thẳng tắp…
Anh suy nghĩ linh tinh, Cố Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt, trong một khoảnh khắc, anh quên mất mình đang làm gì.
Vậy mà Vu Tịch lại không mặc áo…
Không, nói chính xác thì, bên trên cô không mặc áo khoác, áo lót màu đen bên trong bó sát vào người, hơi che đi làn da trắng nõn và non nớt của cô, che một nửa, nhưng lại càng thêm hấp dẫn khiến người ta nhìn vào như một tác phẩm nghệ thuật với màu sắc hoàn hảo.
Cô đứng đó, đang dùng sức chỉnh thứ gì đó. Động tác này làm lộ ra vòng tròn kia nửa ẩn nửa hiện, khiến người ta cảm thấy máu đang túa ra…
Cố Lâm Hàn bất giác mở to mắt.
Chuyện, chuyện này… đang làm gì vậy?
Vu Tịch cảm nhận được có người xông vào, phá cửa xông vào, cô còn chưa kịp phản ứng, nhất là lúc này cô đã cởi sạch quần áo rồi, không thể mặc ngay vào.
Quay đầu lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt nhìn thẳng của Cố Lâm Hàn, cô vội vàng hét lên, cúi đầu nhìn quần ào tả tơi của cô, nhanh chóng vươn tay ôm chặt ngực.
Nhưng, đâu có thể che hết được.
Chỉ có thể che mặt này, nhưng không thể che mặt kia.
Phần bụng dưới phẳng lì, cái rốn đẹp và vòng eo thon thả cong vút thẳng tắp lộ ra trước mặt, động tác ôm tay cũng không làm giảm đi phần nào của hình ảnh này, ngược lại còn mang theo vẻ đẹp cấm dục.
Sự im lặng kỳ lạ kéo dài trong vài giây …
Cố Lâm Hàn chuyển động hàm, đôi môi mỏng của anh mở ra một chút.
Tuy nhiên, Vu Tịch lại hét lên.
“Cố Lâm Hàn, anh đang làm gì vậy!”
Cố Lầm Hàn bị tiếng hét của cô làm tỉnh táo lại.
Anh hớp mắt, quay đầu ổn định cảm xúc.
Mẹ nó, anh đang làm gì?
Nhưng, không đúng…
Vu Tịch đang làm gì?
Đột nhiên anh quay đầu lại, mặc dù ánh mắt không thể không nhìn lướt qua cơ thể cô.
“Tôi làm gì? Cô kêu hồi lâu, không đi vệ sinh à? Đột nhiên… cô ở bên trong kêu la cái gì?”
Vu Tịch nhìn anh quay lại, đỏ mặt, chỉ vào anh quát: “Quay lại, anh đang nhìn cái gì!”
Dáng vẻ đó khiến Cố Lâm Hàn đột nhiên cười.
“Cô che cái gì, thật là, trên người cô chỗ nào mà tôi chưa thấy đâu. Cũng chỉ có như vậy, còn muốn che, nhìn nhiều hơn cũng không nhìn ra cái dạng gì.”
“…”
Vu Tịch ngẩng đầu tức giận nói: “Từng nhìn rồi cũng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện nhìn. Nhìn phụ nữ nhiều lần sẽ phải trả tiền đấy.”
“Ồ, ý của cô là, tôi trả tiền là có thể nhìn?” Cố Lâm Hàn thích thú nhìn cô.
“Anh… giỏi lắm, tôi sẽ cho người khác xem, cái loại như anh, cút sang một bên!”
Lần này đến lượt Cố Lâm Hàn đen mặt.
“Vu Tịch, cô…”
Vu Tịch vội vàng muốn trốn, nhưng mà làm như thế người cô càng đau hơn.
“Ai ôi…” Vu Tịch hừ một tiếng.
Cố Lâm Hàn nhíu mày, thấy cô đang đau thật.
Anh nhíu mày, không trêu chọc cô nữa: “Cô sao vậy, để tôi xem.”