Hôn Nhân Ngọt Ngào Sai Lầm

Chương 130



"Tuy nhiên, tôi đã tìm kiếm trong lịch sử cuộc gọi của anh ta và những người thường gặp. Họ đều là xã hội đen và không có mối liên quan nào với San."

Chu Nhất Minh cau mày, "Điều này thực sự kỳ lạ. Rõ ràng là đáng ngờ, nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, dường như là cố ý."

"Nhiệm vụ truy cập Internet, xóa lịch sử cuộc gọi và màn hình giám sát của camera, nghe rất giống với vụ giết bà và phương pháp bắt cóc San."

Khuôn mặt của Cố Ngôn trở nên u ám hơn, "Chẳng lẽ tất cả đều do cùng một người thực hiện?"

"Không thể loại trừ trường hợp đó, cảm giác phía sau có không chỉ một người, năng lực của một người không thể đạt được. San, nghĩ xem cô có xúc phạm ai?"

"Tôi?" San kinh ngạc chỉ vào chính mình, thần sắc khinh thường, " Tôi từ bé đã ở cô nhi viện, có thể đắc tội đại nhân nào. Anh nên hỏi Cố Ngôn, hắn có đắc tội người nào hay không."

Trong khoảnh khắc, khung cảnh trở nên xấu hổ và bầu không khí có chút khó xử.

Cơ thể cao lớn của Cố Ngôn cứng đờ. Dù sao thì vụ giết bà không thể giải thích được và vụ bắt cóc San đều có liên quan đến gia đình họ Cố. San đã đúng, nếu cô ấy không ở bên anh, thì sẽ không có những điều này sẽ xảy ra.

Cố Ngôn lạnh lùng nheo mắt lại, hơi thở trở nên nặng nề hơn, và khuôn mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

Thấy vậy, Chu Nhất Minh vội vàng giải quyết, " San, cô vừa nhắc đến trại trẻ mồ côi. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã phát hiện ra. Lưu Sướng, phạm vi hoạt động của anh ta khi còn ở độ tuổi vị thành niên là ở gần cô nhi viện của cô. Vậy, cô đã từng nhìn thấy anh ta ở gần cô nhi viện chưa?"

"Không, bởi vì trong một thời gian dài tôi đã được đào tạo trong đội bắn súng chứ không phải trong cô nhi viện, vì vậy tôi không thể biết những người này." San lập tức phủ nhận.

Chu Nhất Minh nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Bất kỳ trùng hợp nào cũng đều ẩn chứa chân tướng không rõ ràng."

"Cô nhi viện..." San vắt óc suy nghĩ, "Sao không hỏi An Vân Tây xem sao."

"An Vân Tây?" Chu Nhất Minh sửng sốt.

“Đúng vậy, cô ấy cùng tôi lớn lên trong cùng một cô nhi viện, gần đây mới được nhà họ Hạ nhận về.” San nhún vai. Nhắc đến An Vân Tây, cô chợt bất giác run lên.

Chợt nhớ lại những gì Hàn Kim đã nói. Mặc dù, Hàn Kim nói rằng An Vân Tây đã từ chối đánh thuốc cô vào thời điểm đó.

Nhưng mà.......

San cau mày thật sâu, và một cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy. Vào ngày bà Triệu bị sát hại, bà cũng đã gặp An Vân Tây vào buổi trưa. Mặc dù thời điểm An Vân Tây ra về không khớp với thời điểm bà qua đời. Nhưng tại sao, An Vân Tây luôn xuất hiện trong một số việc chứ?

Cô bối rối và chìm đắm trong suy nghĩ.

"Làm sao vậy? Em nhớ tới cái gì sao?" Cố Ngôn đẩy nhẹ cô sốt sắng hỏi.

Cô như tỉnh lại, vội vàng lắc đầu: "Không có."

Thân phận của An Vân Tây bây giờ cô không nên động vào, cô ấy là con gái của nhà họ Hạ, có lý do gì để làm điều này? Vì vậy cô không thể tùy tiện đoán bừa được.

Hơn nữa, An Vân Tây là người sẽ kết hôn với Cố Ngôn trong tương lai, và Cố Ngôn đang ở đây vào lúc này, ngay cả khi phát hiện ra điều gì đó, cũng sẽ chỉ có thể nói với một mình Chu Nhất Minh.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, An Vân Tây tới cho lời khai từ vụ tấn công San và cả án mạng của bà Triệu. Tôi sẽ quây lại để kiểm tra kỹ lưỡng. Hai người đừng có bất kỳ động thái nào, đừng hỏi An Vân Tây đều gì, và cũng đừng tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện hôm nay. Tôi đi trước, hai người cứ ăn từ từ. Xin phép!"

Sau khi nói xong, Chu Nhất Minh nhặt chiếc cặp lên, sau đó sải bước rời đi.

Sau khi Chu Nhất Minh rời đi, San vẫn liên tục chọc vào con cá tuyết trước mặt bằng một cái nĩa, đắm chìm trong suy nghĩ.

Đột nhiên, giọng nói từ tính của Cố Ngôn vang lên bên tai.

"Đừng chọc nữa! Cá sắp nát hết rồi, còn ăn được không?"

Cô đang suy nghĩ, anh đột nhiên cắt ngang cô và dùng thìa gõ vào đĩa của cô. Tiếng "ding ding" lanh lảnh làm cô tỉnh lại.

Cố Ngôn liếc nhìn cô không nói nên lời. Anh đẩy miếng sườn cừu đã được cắt sẵn trên đĩa của mình đến trước mặt cô, và lấy đi đĩa cá tuyết của cô.

"Ăn phần của tôi đi, ăn nhiều một chút, em hiện tại đang mang thai cần chú ý ăn uống."

Giọng anh rất nhẹ, lời nói đầy quan tâm khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Anh rõ ràng cho rằng đứa con trong bụng cô không phải của mình, sáng nay còn đệ đơn ly hôn, bây giờ anh lại quan tâm cô có cần bổ sung dinh dưỡng hay không? Làm cho cô có chút đau nhói mà không thể diễn tả thành lời.

Cố Ngôn đặt đĩa cá của cô trước mặt, dùng thìa xúc nó và ăn nó một cách nhanh chóng.

Sau đó, anh ấy lấy một vài chiếc khăn ăn và lau sạch môi mình.

Một loạt hành động khiến San càng thêm sững sờ. Anh ta đang làm gì vậy? Anh cư nhiên ăn hết phần cá còn lại của cô, không phải anh vừa nói cá nát không ăn được sao anh lại ăn. Và anh ấy thậm chí còn không bận tâm rằng đó là thứ cô đã ăn qua rồi sao? Anh càng ngày càng khó hiểu.

"Đang nhìn gì vậy? Mau ăn đi." Cố Ngôn khẽ liếc cô một cái, vừa uống cà phê vừa thúc giục cô.

Sau đó, anh khoanh chân, nhàn nhã nhìn cô ăn.

Sau khi ăn xong, cô vội vàng đứng dậy nói: " Tôi về làm việc trước."

Rốt cuộc, cô vội vàng rời khỏi nhà hàng, luôn cảm thấy từ khi việc mang thai bị vạch trần, ở cùng anh rất khó xử, đi đâu cũng cảm thấy xa lạ.

Đợi cho đến khi San rời đi. Cố Ngôn ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ gay gắt chiếu vào qua khe hở trên các tấm kính, phản chiếu trên khuôn mặt nghiêng ma quái của anh. Nửa nắng, nửa ảm đạm. Anh hơi nghiêng đầu, cả người chìm trong bóng tối, không còn nhìn rõ vẻ mặt của anh nữa.

Trên tay anh cứ xoay xoay chiếc cốc cà phê. Chiếc cốc trong suốt, chất lỏng đen tuyền đung đưa trong ánh sáng chập chờn khiến nó càng trở nên kỳ dị.

An. Vân. Tây, anh đọc thầm.

Dường như An Vân Tây tồn tại ngay từ đầu mọi vướng mắc. Mọi thứ dường như có mối liên hệ nhất định với cô ta. Nó dường như không thể phân biệt, nhưng cũng gắn bó chặt chẽ với nhau.

Vào đêm anh bị tấn công, An Vân Tây đã hy sinh sự trong trắng của mình để cứu anh.

San và Vân Tây đến từ cùng một trại trẻ mồ côi.

Vào đêm San bị tấn công, Vân Tây cũng ở đó. Vào buổi trưa ngày bà nội bị giết, bà đã gặp riêng An Vân Tây.

Tuy nhiên, khi San bị bắt cóc ở núi Thiên Long, An Vân Tây đã không xuất hiện vào đêm đó.

Anh cau mày, lắc lắc chất lỏng màu đen trong tay và chìm vào trầm tư.

Có vẻ như anh cần phải điều tra thật kỹ về An Vân Tây. Rốt cuộc cô ta tốt xấu ra sao...