" Tôi đêm nay đi thành phố T, cậu không cần đi theo, tôi có việc khác cho cậu làm." Cố Ngôn nói.
"Đi kiểm tra nơi ở của Bạch Ngọc San vào đêm tôi bị tấn công." Cố Ngôn ra lệnh, không quên cố ý chỉ ra, "Đừng để cô ấy biết. Còn nữa, cậu đi mua căn nhà này. Bất kể giá bao nhiêu, phải hoàn thành việc chuyển nhượng trong ngày hôm nay!" Anh đưa cho Từ An Ninh một tờ giấy, viết ra địa chỉ.
Từ An Ninh cầm tờ giấy mà Cố Ngôn đưa cho anh, nhìn lướt qua địa chỉ, càng thêm khó hiểu, tại sao lại muốn mua nhà ở đây?
Từ An Ninh đồng ý, "Vâng, tôi đi làm ngay." Sau đó, anh quay người rời khỏi văn phòng.
Cố Ngôn giải quyết ngắn gọn các nhiệm vụ chính thức trong tay. Sau khi kiểm tra thời gian, anh ta lấy điện thoại di động ra và bấm số của An Vân Tây.
Khi An Vân Tây nhận được cuộc gọi từ Cố Ngôn, cô ấy đã rất ngạc nhiên, không biết ý định của Cố Ngôn là gì, và giọng nói của cô đầy lo lắng, " Cố Ngôn, anh muốn nói gì sao?"
" Tôi muốn nói chuyện với em một lần nữa, về chuyện hôn nhân và đứa bé." Cố Ngôn dừng lại, cố gắng tạo ra một giọng điệu nhẹ nhàng để An Vân Tây không nghi ngờ, "Tôi đã thay đổi quyết định. Em đến một mình, tôi sẽ gửi cho em địa chỉ sau."
"Được. Em hiểu rồi." An Vân Tây đắc ý không kìm được kích động, trong điện thoại cũng không giấu được hưng phấn.
"Bảy giờ, nhớ đến đúng giờ."
" Dạ được, chắc chắn rồi."
Cố Ngôn nhanh chóng cúp điện thoại, đôi lông mày dài cau lại, trong đầu anh bắt đầu nghĩ ra chiến lược cho đêm nay, làm thế nào để ra một chiêu trí mạng và thành công trong một đòn.
Anh không muốn trì hoãn chuyện của An Vân Tây nữa, chỉ muốn giải quyết một cách nhanh chóng.
Nhóm dự án ô tô.
Ngọc San cuối cùng đã vượt qua giai đoạn buồn ngủ và tìm thấy cảm giác vẽ.
Nhưng không nhiều thời gian làm việc, và đã đến giờ tan sở.
Yuyi cầm túi đi đến trước mặt San, " Hôm nay tớ có một cuộc hẹn, vì vậy sẽ không tăng ca với cậu được, tớ đi trước. Thật lòng xin lỗi nha!"
Ngọc San từ màn hình ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: " Là cùng cảnh sát Chu sao?"
Yuyi thần bí nghiêng người sang, "Đúng vậy. Tớ phải mặt dày lắm mới hẹn được anh ấy đi ăn tối."
Ngọc San nở một nụ cười dịu dàng. "Nào! Vậy đi nhanh đi, phải ăn mặc thật đẹp nhất định phải bắt được thời cơ mà tiến tới!"
“Yên tâm đi, tớ cam đoan sẽ chinh phục được khúc gỗ đó." Yuyi ngọt ngào cười.
Ngay lập tức, cô ngân nga một giai điệu nhỏ và vui vẻ rời khỏi công ty.
Chẳng mấy chốc, tất cả những người trong nhóm dự án lần lượt rời đi.
Bạch Ngọc San nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, tối nay cô ấy không muốn tăng ca chỉ muốn về sớm và nghỉ ngơi.
Nhưng ngay khi cô ấy đề cập đến việc trở lại, cô lập tức nhớ ra rằng Cố Ngôn trơ trẽn thậm chí còn yêu cầu mua bàn chải đánh răng, kem cạo râu và dao cạo râu cho anh. Cô xoa xoa thái dương và bắt đầu thấy nhức đầu.
Cái quái gì, nếu Cố Ngôn khăng khăng muốn sống trong phòng cô, thì sẽ làm gì? Ngay khi Ngọc San đang suy nghĩ, một giọng nam đáng ghét quen thuộc đột nhiên vang lên. " Sao vậy, em đang nghĩ tới anh sao?"
Giật mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, và bắt gặp khuôn mặt đẹp trai được phóng đại của Cố Ngôn, rất gần trong tầm mắt.
Hôm nay, anh ấy dường như cố ý tắm rửa sạch sẽ, trên người có mùi tươi mát, mặc một bộ âu phục màu xanh đậm may thủ công, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt chéo, khá trang trọng.
"Ai thèm nghĩ tới anh? Vớ vẩn." Mặt Cố Ngôn quá gần, cô không thể không lùi lại.
Thật bất ngờ, anh vòng tay qua eo của cô và kéo cô trực tiếp vào vòng tay của mình.
Bạch Ngọc San hai má đỏ bừng xấu hổ, lập tức nhớ lại cảnh tượng lúc sáng. Cô dùng sức đấm vào lồng ngực vạm vỡ của anh, ngăn cản anh tiến thêm một bước, "Buông ra, đây là công ty, anh định làm gì!"
"Công ty của anh, anh muốn làm gì thì làm!” Cố Ngôn cười xấu xa. Bây giờ anh đặc biệt thích trêu chọc cô, cô càng khó chịu, anh càng thấy buồn cười.
Nghĩ đi nghĩ lại, tối nay mọi chuyện đều có thể giải quyết. Anh đang có tâm trạng tốt và thậm chí còn thích trêu chọc cô hơn.
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra! Đừng có đụng vào tôi, tôi sẽ gọi bảo an đấy!"
Hai má cô phồng lên vì tức giận, giống như một con cá nóc nhỏ đáng yêu. Anh không nhịn được vươn tay véo má cô, "Em kêu gọi cho mọi người chú ý sao..."
Cô vội bịt chặt miệng anh lại để ngăn không cho những lời ác độc hơn nữa phát ra.
Nàng đã lửa giận rồi, mà hắn còn không biết xấu hổ.
Cố Ngôn hất tay cô ra, nghiêm túc nói: "Được, anh không đùa em nữa. Tối nay anh có việc, phải đến thành phố T ký hiệp định hợp tác.
“ Liên quan gì?”
" Thì đồ vật anh nhờ em mua nhất định phải mua, sau khi về nhà cất đi, chụp ảnh cho anh xác nhận, nếu không anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em." Vừa nói, anh vừa thong thả nắm lấy cô.
“Nghe thấy anh nói không?" Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy quai hàm thanh tú của nàng, mơ hồ tiến đến bên mỗi đỏ mọng có chút run rẩy của nàng.
Tư thế như vậy khiến Bạch Ngọc San vô cùng khó chịu. Cô giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, hoàn toàn mất đi quyền tự chủ.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh dường như có thể bị che lấp bất cứ lúc nào, khiến cô cảm thấy bất an. Người đàn ông hẹp hòi, trơ trẽn và độc đoán này ....
" Biết rồi.” Cô không kiên nhẫn đáp, cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi khó khăn trước mặt, tùy ý chiếu lệ anh.
Đột nhiên, điều cô lo sợ đã xảy ra. Đôi môi mỏng của anh cụp xuống không báo trước. Cuồng phong, cướp đoạt, cuốn lấy cô như vũ bão cô càng chống cự anh càng hôn sâu hơn, giống như trừng phạt, hôn cô l cho đến khi cô hoàn toàn bị thuyết phục.
Nụ hôn dài kéo dài rất lâu, cho đến khi anh phát hiện thời gian đã đến gần, cuối cùng anh cũng chịu buông cô ra.
Khoảnh khắc anh buông cô ra, chân cô cuối cùng cũng chạm đất, nhưng cô đau đến mức khó có thể đứng thẳng.
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói đầy từ tính trầm ấm, "Anh đi đây, nhớ đợi anh về." Sau đó, anh buông cô ra, xoay người rời đi.
Hai chân mềm nhũn, cô ngồi trở lại ghế, điều chỉnh lại hơi thở đang rối loạn của mình.
Người đàn ông trước mặt đã sải bước đi, còn không quên quay đầu lại cười tà ác với cô.
Hôm nay anh rất lạ, như thể anh định làm gì đó và hôn tạm biệt cô trước khi rời đi. Nhưng không hiểu sao giây phút anh rời xa, trong lòng cô lại cảm thấy trống vắng.
Dường như một điều gì đó quan trọng sẽ bị lấy đi khỏi cuộc đời cô, rời xa cô.