Nhận được câu nói từ Tô Nhược, vẻ mặt Lăng Thái Vĩ tối sầm lại, khoé miệng anh giật giật, hai đầu lông mày cũng nhíu lại một chút. Trái lại với anh ta thì Lăng Dĩ Khâm phải cố nén cười thành tiếng, anh lấy tay xoa xoa đầu Tô Nhược như thể đang khen thưởng cô.
Lần đầu tiên Lăng Thái Vĩ được đối xử như thế nhất thời khiến anh ta khó chịu và bực bội, anh ta không nói lấy một lời nào cả, cứ thế bỏ đi lên phòng ngủ của mình, nhưng mà hành động trẻ con này còn khiến vợ chồng Dĩ Khâm buồn cười hơn. Lăng Dĩ Khâm cúi mặt xuống, hôn lên môi Tô Nhược một cái, nói nhỏ
- " Thưởng cho cái miệng của em biết nói lời vàng ngọc."
Sau đó còn ngang nhiên bế cô lên trước mặt bố mẹ Lăng, rảo bước đi lên phòng.
•••
Vào buổi sáng đầu tiên tỉnh giấc ở Lăng Gia, Tô Nhược nhận ra rằng mình là người thức dậy muộn nhất. Thật ra không phải cô ngủ đến giữa trưa hay quá trưa, mà khi cô bước xuống phòng ăn là 8 giờ nhưng quản gia đã thông báo hôm nay tất cả mọi người đều có việc riêng phải ra ngoài từ sáng sớm khiến cô rất đỗi kinh ngạc.
Thế nhưng, cái việc ở nhà một mình này không hề làm cho cô thoải mái một chút nào, đương nhiên không phải là lần đầu được sống trong sự xa hoa mà bởi rõ ràng cô cảm thấy tất cả người giúp việc và quản gia đều theo dõi từng động tĩnh của cô, cô nói chuyện điện thoại với ai, cô đọc quyển sách gì, đều phải nói qua với họ một lần. Điều này làm cho cô mơ hồ cảm nhận đây là một thử thách lớn mà nhà họ Lăng đặt gia, cũng có thể để xem tính cách cô ra sao, có thể để xem cô có phù hợp với phong thái một thiếu phu nhân nhà Lăng hay không.
Đúng là làm dâu nhà giàu vẫn chả có gì sung sướng, nếu là lúc trước cưới Hàn Duật chịu đựng sự ghẻ lạnh từ anh thì bây giờ chịu sự ghẻ lạnh, bó buộc từ gia đình nhà Lăng. Đôi lúc cô tự hỏi, mình muốn nhanh chóng tiến vào một cuộc hôn nhân để làm gì?
Đến trưa, mẹ Lăng trở về, thật ra từ lúc tiếp xúc với mẹ chồng cũng đã lâu nhưng chưa bao giờ cô được biết tên bà. Lăng Dĩ Khâm và bà chưa bao giờ nói tên với cô, họ chỉ bảo cô gọi là mẹ Lăng hoặc phu nhân, vậy nên đôi lúc cô cũng rất tò mò với người mẹ chồng này.
Trong phòng ăn xa hoa rộng lớn này, chỉ duy có hai người phụ nữ dùng bữa thế nhưng thức ăn được bày vẽ không thể kể hết. Tô Nhược và bà Lăng ngồi đối diện với nhau, không ai nói một lời, làm cho phòng ăn thoáng chốc có sự ngột ngạt khó thở. Mãi đến khi, Tô Nhược lấy hết can đảm, đặt đũa xuống, hỏi thẳng với bà
- " Mẹ, con có thể biết tên mẹ, được không? Dù sao, cũng là mẹ chồng của con, con không thể không biết được."
Lời nói này của cô có tác động đến bà không ít. Bà cũng đặt đũa xuống, nheo mắt lại nhìn thẳng vào Tô Nhược, áp khí bà dần áp bức cô, bà lạnh giọng hỏi
- " Con rất muốn biết? Để làm gì?"
Câu trả lời và ánh mắt của bà khiến Tô Nhược giật mình không ít, cô cắn cắn môi, yếu ớt gật đầu chắc chắn. Mà lúc này, bà cũng thu lại toàn bộ sự lạnh lùng, lại ôn hoà nói
- " Được thôi, điều này cũng không có gì phải giấu giếm, tên ta là Lạc Duệ."
- " Vâng ạ."
Cô chỉ biết trả lời ngắn gọn rồi vội vàng ăn, tự dưng cảm thấy xấu hổ và ngu ngốc vì câu hỏi của mình. Thế nhưng vì cô luôn cúi đầu mà ăn vội vã nên không hề nhìn thấy Lạc Duệ ở đối diện với đôi mắt lạnh lùng mà khoé miệng nhếch lên cười đầy độc ác.