Khi Tô Nhược tỉnh lại vào một buổi sáng trời đầy âm u, cô giật mình hốt hoảng khi biết mình nằm trong phòng ngủ chính của Hàn Gia. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm qua Hàn Duật đưa cô về đây? Tô Nhược vội vàng lật chăn nhìn quần áo mình mặc là bộ đồ tối hôm qua, cô mới nhẹ nhàng thở phào.
Tô Nhược nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi bước xuống đại sảnh và muốn rời khỏi Hàn Gia.
Khi cô đi qua phòng ăn, liền bị Hàn Duật gọi lại với giọng không vui
- " Tô Nhược, mới sáng sớm em đã muốn đi đâu? "
Tô Nhược theo bản năng sợ hãi mà nuốt nước bọt, quay đầu lại trả lời
- " Tôi muốn đi về "
Hàn Duật hạ mặt xuống, gập lại tờ báo, anh từ tốn nói nhưng như một mệnh lệnh
- " Ở đây ăn sáng, tôi đã xin nghỉ cho em rồi "
- " Anh có quyền gì? "
Hàn Duật vừa dứt lời, Tô Nhược đã tức giận nói. Rõ ràng cuộc sống hai người đã phân chia, tại sao anh cứ muốn xâm phạm vào thế giới của cô, tại sao cứ thích làm phiền cô như vậy?
- " Em vừa nói gì? "
Hàn Duật không vui hỏi Tô Nhược, nhưng cô không trả lời anh. Hàn Duật thở dài nhìn Tô Nhược, kéo cô lại bàn ăn sáng, nhưng Tô Nhược lại mạnh mẽ, lấy tất cả sức lực mà hất tay anh ra
- " Tôi hỏi anh có quyền gì? Tôi với anh là hai người xa lạ, có chăng là vợ chồng cũ, nhưng cũ là cũ rồi, anh không có tư cách tham gia vào chuyện của tôi "
Hàn Duật giận dữ, anh đập bàn, đứng dậy trừng mắt nhìn cô, đôi mắt như muốn ra lệnh cô không được nói nữa, nếu không anh không biết mình sẽ mất kiểm soát như thế nào.
Nhưng, Tô Nhược quật cường như vậy, cô nào có chịu nghe. Cô nuốt nước mắt vào trong, gằn từng chữ
- " Anh thử nghĩ xem? Anh nghĩ xem, ai là người muốn li hôn? Ai là người ép tôi kí đơn? Ai là người chán ghét tôi? Ai là người muốn chấm dứt cuộc hôn nhân đầy vô vị này? Là anh! Là anh muốn! Lúc tôi toàn tâm toàn ý ở bên anh, anh có trân trọng tôi? Lúc tôi một mực yêu anh, anh có thèm đoái hoài đến? Bây giờ tôi giải thoát cho anh, anh lại làm phiền tôi, anh có thấy mình mâu thuẫn không? Anh đã từng nói với tôi không cần tôi giả nhân giả nghĩa, vậy tôi cũng thế, không cần anh giả nhân giả nghĩa quan tâm! Cảm ơn! "
Dứt lời, Tô Nhược quay lưng rời đi nhưng vừa ra đến cửa, cô lại bị một lực rất mạnh kéo lại đến nỗi ngã ra phía sau.
- " Đúng, Tô Nhược em nói đúng, tôi không biết trân trọng em, tôi không biết yêu thương em giờ bù đắp cũng vô ích, nhưng Tô Nhược, nếu em không độc ác đến nỗi giết người vô tội, em sẽ không bị tôi ghét bỏ đến vậy "
Hốc mắt Tô Nhược cứ nóng dần, cô ngã ngồi xuống xàn nhưng laj không có ý định đứng dậy, cô cứ ngồi đó, nước mắt rơi xuống lã chã, môi nhếch lên đường cong mà cười bi thảm
- " Đúng tôi độc ác, tôi ích kỉ, nhưng anh có bao giờ hiểu thế nào là con giun xéo mãi cũng quằn không? "
———————
Tô Nhược không nhớ mình rời khỏi đó lúc nào, cô chỉ biết giờ cô lững thững đi trên phố, đôi mắt vô hồn cạn kiệt sức sống khiến người ta thương cảm vô cùng.
- " Nhược "
Tô Nhược như hoàn hồn, cô ngẩng đầu lên tìm chủ nhân giọng nói. Là Lăng Dĩ Khâm.
- " A Khâm à "
- " Cậu sao vậy Nhược "
Lăng Dĩ Khâm vừa dứt lời, Tô Nhược lao vào lòng cậu mà oà khóc nức nở như đứa con nít. Lăng Dĩ Khâm vô cùng ngạc nhiên, anh bối rối an ủi cô và nhẹ nhàng xoa lưng cho Tô Nhược.
Phải mất một lúc Tô Nhược mới bình tĩnh và nín khóc. Cô chậm rãi kể lại cho Lăng Dĩ Khâm nghe, nghe xong anh vô cùng tức giận, hùng hổ xắn tay áo, đứng dậy đòi tìm Hàn Duật
- " Để tớ đi tìm tên Hàn Duật đó trả thù cho cậu, ai để Nhược của tớ ấm ức tớ đều không tha cho đâu "
Tô Nhược có chút buồn cười, cô cười mỉm kéo tay Lăng Dĩ Khâm
Lăng Dĩ Khâm chẹp miệng nhìn cô, sau đó lấy tay véo cái má của Tô Nhược
- " Sau này nhé, tớ sẽ không để cho ai làm Nhược ấm ức cả, sẽ bảo vệ cậu mãi thôi, nhưng cậu không được giữ trong lòng nghe chưa? "
Lăng Dĩ Khâm vừa nói xong, Tô Nhược đã kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ của anh, cô nhìn anh không chớp mắt, thật kiên định nói