Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc

Chương 117: Lời Cuối Cùng





Sau bữa tiệc ấm cúng của hà nhọ Hoa, Tuyết Mai có vẻ đã chững chạc hơn và hiểu chuyện hơn.Cô không còn có lòng oán trách người khác cũng như có thái độ hờn dỗi cả thế giới nữa.

Minh Hải sau khi xảy ra chuyện vẫn luôn ở nhà họ Lâm để chăm sóc cho Tiểu An.Anh không hỏi han, cũng không quan tâm đến Tuyết Mai sống chết ra sao.

Mặc cho ngoài kia bao nhiêu giông tố, anh cũng bình thản cứ như chuyện không liên quan đến mình.

Đơn ly hôn anh đã soạn xong và để sẵn lên bàn.


Lâm Ngọc Dung nói anh quá vội vàng khi thắng bé vẫn còn quá nhỏ, nhất thời chẳng thể xa mẹ.Tuy nhiên ý của Minh Hải đã quyết thì không bao giờ thay đổi được.

Hôm nay như mọi ngày, anh đang chăm chú dỗ Tiểu An ngủ thì bỗng dưng phía bên ngoài nghe được tiếng xe hơi đậu trước cổng.Một người giúp việc ra mở cổng thì phát hiện Bạch Lệ Thu, Hoa Quân Tử và Tuyết Mai đã đến.

"Chúng tôi muốn gặp Lâm lão gia và cậu hai của các người"
Vẻ mặt của Hoa Quân Tử có vẻ vô cùng nghiêm trọng làm mình.

Trong phòng khách của Lâm gia lúc này dường như mọi người có liên quan giữa hai bên đều đủ cả.

Tuyết Mai lúc này ngồi phía đối diện với Minh Hải, tuy nhiên ánh mắt cô ánh lên sự cương quyết.

"Vốn định tôi sẽ đến nhà ông bà để thưa chuyện, nhưng hôm nay không ngờ hôm nay ông bà và Tuyết Mai lại tới.Thật sự chuyện này cũng thật khó xử, để nói cũng không biết bắt đầu từ đâu."
Lâm Ngọc Dung thở dài một cái.

Cùng lúc đó người giúp việc cũng vừa mang tới một ấm trà ngon.


Lâm Ngọc Dung quay sang rót trà mời khách.

Đáng buồn thay bây giờ Tuyết Mai cũng đã được xem như là khách ở đây.

Hoa Quân Tử nhận lấy ly trà rồi mới thong thả nói: "Thật ra từ lúc sự việc xảy ra, tôi vẫn luôn muốn đích thân đến đây để trực tiếp xin lỗi ông vì những phiền phức mà hai đứa con gái tôi đã gây ra.Tại đây cho tôi thành thật xin lỗi Lâm lão gia và cả Minh Hải nữa"
Lúc đó chuyện ly hôn là Minh Hải nói trong tức giận.

Nhưng những ngày qua anh vẫn luôn suy nghĩ rất lâu, tình huống này thật tiến thoái lưỡng nan.

Nếu như giữa họ không có một đứa con thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Minh Hải đi rất nhanh, chỉ vài phút đã đến phòng khách với một tờ giấy trên tay và một cây bút.

Bạch Lệ Thu bên cạnh khẽ vỗ vào vai Tuyết Mai.

Cô quay sang nhìn mẹ cười một cái để mẹ mình yên tâm hơn.


Tuyết Mai nhìn tờ đơn ly hôn nằm trên bàn đó mà cảm xúc ngổn ngang lẫn lộn.

Nhớ ngày nào cô còn cảm thấy hạnh phúc đến phát điên lên khi hai người cùng nhau đi đăng ký kết hôn.

Lúc đó tên của hai người cũng đã được đặt cạnh nhau như thế này.

Bây giờ tên của hai người vẫn đặt cạnh nhau nhưng lại là lần cuối cùng.

Tuyết Mai chưa ký vội mà nhìn Lâm Ngọc Dung nói: "Thật ra con cảm ơn cha trong thời gian đã luôn chiếu cố con mặc dù con có thiếu trách nhiệm với Lâm gia.Được làm con dâu của cha trong thời gian qua cũng là phúc phần và cũng là duyên phận.Tại đây cho con xin cảm ơn và tạ lỗi"
Lâm Ngọc Dung gật đầu: "Không sao, cha vẫn luôn trân trọng con và cả mãi sau này nữa.Nhưng có chuyện này cha vẫn phải nói rõ, sau khi hai đứa ly hôn, cha muốn giữ đứa cháu nội duy nhất của nhà họ Lâm lại để nuôi dạy.Dù sao cảnh nhà này vẫn rất neo đơn"
Hoa Quân Tử lúc này liền gật đầu: "Nếu ông anh muốn giữ cháu nội lại thì cứ hãy làm như vậy đi".