Hôn Nhân Thất Bại

Chương 58



Đó là một sự cám dỗ rất lớn.

Trước đây tôi có lẽ sẽ không coi trọng thành công trong sự nghiệp như thế này, tuy nhiên trải qua những năm tháng gian khổ trước đây, tôi của ngày hôm nay không rời được cái cảm giác thành tựu thực thụ ấy.

Nhưng như thế thì sẽ thành hai người hai nơi, đối với tình cảm của tôi và Cố Dung Dịch mà nói là một thử thách.

Theo như tôi, duy trì yêu xa quá gian khổ, hiệu suất thất bại cũng vô cùng cao.

Dù tình cảm có sâu đậm thế nào đi chăng nữa cũng không sánh nổi với sự bầu bạn.

Hồ Hiều biết điều cố kỵ của tôi, khuyên nhủ: “Ninh Chân, cơ hội này không thể bỏ qua. Chúng ta không còn là cô thiếu nữ mới bước vào lưới tình, ở cái độ tuổi của chúng ta, thứ cần thiết hơn chính là vật chất, có thể nhìn thấy, mà không phải thứ tình cảm mộng mơ hư ảo.”

Tôi không thể phủ nhận lời Hồ Hiểu nói.

Chỉ cần cố gắng trong công việc, ắt sẽ nhận được báo đáp. Nhưng cố gắng trong tình yêu và hôn nhân, có khả năng sẽ trắng tay.

Tình yêu và hôn nhân tràn đầy những điều không thể dự đoán được, đây chính là thú vui cũng như sưj tàn khốc của chúng.

Tôi cảm thấy mình lại một lần nữa bước đến ngã tư của cuộc đời, tay phải là sự nghiệp, tay trái là tình yêu.

Chọn thế nào, đều là dằn vặt.

Hôm sau, Cố Dung Dịch gọi điện thoại đến, hẹn tôi đến một nhà hàng Tây ăn cơm. Khung cảnh của nhà hàng đó khá đẹp mắt, tinh tế mà yên tĩnh, rất phù hợp với sự lãng mạn.

Đáng lẽ tôi nên nhận ra điều bất thường: Một là, mỗi tuần ăn cơm ngoài một lần là tôi đề nghị, rất ít khi Cố Dung Dịch chủ động. Hai là, CỐ Dung Dịch có cái dạ dày “yêu nước” không thích ăn đồ Tây, nhưng hôm nay lại phá lệ hẹn tôi đến nhà hàng Tây. Ba là, cả quá trình ăn cơm, biểu cảm của Cố Dung Dịch khá căng thẳng, các ngón tay niết chặt.

Nhưng cả đầu tôi đều nghĩ đến lời mời của công ty JK, nào có để tâm đến sự bất thường của anh.

Món tráng miệng tôi chọn là kem, trong lúc chờ đợi Cố Dung Dịch tỏ ra có chút đứng ngồi không yên.

Đối với điều này tôi không hề để ý gì, bởi vì so với anh ấy tôi càng đứng ngồi không yên.

Sau khi kem được mang lên, tôi cắn răng hạ quyết tâm, quyết định mở miệng, nói sạch sành sanh lời mời hợp tác của công ty JK với Cố Dung Dịch.

Cố Dung Dịch nghe xong có chút hoảng hốt, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Em muốn đi à?”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh ấy, chỉ ngập ngừng: “Đây quả thực là một cơ hội rất tốt, nhưng như thế thì chúng ta không thể gặp nhau mỗi ngày rồi.”

Ly kem trên bàn dần có dấu vết tan chảy, tôi cầm chiếc dĩa sắt chuẩn bị ăn. Nhưng ngay lúc chiếc dĩa sát chạm vào kem, bàn tay lại bị Cố Dung Kịch nắm lấy.

Tôi thoáng giật mình nâng mí mắt, vừa lúc chạm phải cặp mắt phức tạp tăm tối của anh.

“Trong lòng em … rất muốn đi có phải không?” Cố Dung Dịch hỏi.

“Nhưng không tốt cho tình cảm của chúng ta.” Tôi nói.

Thực ra tôi vẫn là kẻ ích kỷ, lời thoại mà tôi giữ trong lòng chính là: Em muốn đi, nhưng vì tình cảm của chúng ta mà em nguyện hy sinh.

Cố Dung Dịch vẫn nắm lấy bàn tay tôi, ngón tay anh thon dài trắng trẻo, tưởng chừng như trời sinh ra để cầm dao phẫu thuật. Mà giây phút này, lòng bàn tay ấy lại lạnh lẽo ẩm ướt, tựa như đổ mồ hôi.

Anh nặng nề nhìn tôi, trong mắt như có gì đó sụp đổ, nhưng rất nhanh đã biến mất.

“Anh biết đối với em công việc rất quan trọng, nếu như bỏ qua cơ hội này, em sẽ nuối tiếc cả đời.” Cố Dung Dịch dùng giọng hòa hoãn: “Anh không muốn thấy em không vui, cho nên anh nguyện cùng em nỗ lực.”

Cảm động tựa như một dòng nước ấm chảy qua trái tim tôi, đến cả mạch máu cũng đang biểu hiện sự vui mừng của tôi.

“Kem tan rồi, để anh bảo người ta đổi cho em cái khác.”

Cố Dung Dịch bưng ly đến chỗ nhân viên phục vụ, nói nhỏ hai câu, nhân viên phục vụ nhìn về phía tôi, trong mắt có chút quái dị, tôi chìm đắm trong sự biến động của cuộc sống sắp tới mà không để ý đến.

Tận đến tối, về đến nhà nằm trên giường, tôi mới giật mình nhận ra.

Trong ly kem đó, chắc chắn giấu một chiếc nhẫn.

Đúng thế, thì ra hôm nay ở nhà hàng Tây, Cố Dung Dịch muốn cầu hôn tôi!

Cho nên anh mới hẹn tôi đến nhà hàng Tây lãng mạn, trang nhã lịch sự, cho nên anh ấy mới đứng ngồi không yên, cho nên mới yêu cầu nhân viên phục vị đổi ly kem đó.

Tôi nhất thời cảm thấy tội lỗi tràn đầy.

Thực ra tôi hiểu rõ, tận đáy lòng Cố Dung Dịch không muốn tôi đi. Nhưng mọi người đều đã là người trưởng thành, không thể nào quay trở lại cái thời yêu là trên hết nữa. Chúng ta sẽ cảm động vì sự hy sinh mà đối phương dành cho mình. Nhưng đồng thời cũng sợ hãi sự hy sinh ấy. Bởi lẽ chúng ta sợ rằng sau khi cuồng nhiệt qua đi, bị cuộc sống bình đạm mài mòn, đối phương sẽ hối hận vì sự hi sinh của chính mình, sợ hãi sẽ có một trong lúc cãi vã thốt ra câu “Tôi vì cô (anh) mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy, sao cô (anh) lại có thể đối xử với tôi như thế.”

Sự hối hận ấy, chũng ta đều không thể nào thừa nhận nổi.

Nói một cách khác, nếu như hôm nay Cố Dung Dịch vì sự nghiệp mà chuyển đến nơi khác, tôi cũng sẽ nhịn đau mà đồng ý.

Bởi vì chúng tôi không muốn khiến cho đối phương hối hận.

Sự tình đã đến nước này, tựa như cung đã lên dây, không thể không bắn.

Công ty JK khá coi trọng tôi, thuê một căn phòng gần công ty cho tôi, còn cử đến một trợ lý đến quan tâm đời sống chỗ ăn chỗ ở của tôi. Tôi quyết định sửa sang lại căn hộ mà công ty thuê cho xong, rồi mới bảo mẹ mang Khỉ Con đến định cư.

Lúc tôi rời đi, bầu trời đầy nắng, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa kính sân bay chiếu xuống sàn nhà. Cố Dung Dịch đến tiễn tôi, chúng tôi cùng ngồi trên ghế băng chờ, tay nắm tay. Thời khắc ấy, tôi cực kỳ hy vọng chuyến bay bị chậm giờ, có thể cho chúng tôi thời gian bên nhau nhiều hơn nữa.

“Chỉ cần có tời gian, anh sẽ đến đó với em.” Cố Dung Dịch nói.

“Em cũng sẽ thường xuyên quay về.” Tôi đáp.

Tôi buông tay anh, bước đến cửa kiểm tra an toàn.

Lúc bước đến góc ngoặt, tôi quay đầu lại lần cuối, nhìn thấy Cố Dung Dịch đứng trong biển người mênh mông, thế nhưng lại cô độc, đơn bạc đến nhường ấy.

Tôi lẩm bẩm: “Cố Dung Dịch, xin lỗi và cảm ơn anh.”

Xin lỗi, bởi vì sự ích kỷ của em.

Cảm ơn, vì anh thấu hiểu cho em.

Vốn dĩ tôi nghĩ mình và Cố Dung Dịch ít nhất nửa tháng là có thể gặp một lần, nào ngờ so với dự tính, thực tế còn đáng sợ hơn nhiều.

Đến công ty, tôi bắt đầu mua đồ dùng sinh hoạt để sửa sang nhà cửa, mặc dù còn vó trợ lý giuos đỡ nhưng vẫn mệt gần chết. Vừa mới dàn xếp yên ổn, lại bắt đầu nhận nhiệm vụ vẽ bài mà công ty giao. Công ty chuẩn bị thúc đẩy mạnh mẽ ấn phẩm lẻ lần này của tôi, đồng thời, đưa ra thời gian gấp rút, cho nên toi khong thể không rơi vào trạng thái điên cuồng vẽ bài. Cuối cùng còn gần như ăn ngủ luôn ở công ty, lúc mệt quá thì gục luôn lên bàn làm việc mà ngủ.

Mà công việc của bác sĩ Cố cũng bận rộn khong kém, sau khi phẫu thuật xong anh ấy còn phải viết luận văn, căn bản không có thời gian đến chỗ tôi.

Đợi đến khi tôi nghoảnh đầu lại, mới phát hiện tròn hai tháng nay chúng tôi chưa gặp nhau.

Sự nhớ mong như sợi dây leo quấn thắt trái tim tôi, ban ngày không cảm nhận được, thế nhưng khi màn đêm buông xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ tưởng chừng như nghe thấy tiếng hồi ức đang gặm nuốt cơ thể mình.

Tôi bị gặm nuốt đến mình đầy thương tích.

Tôi nhớ Cố Dung Dịch.

Rất nhớ.

Phụ nữ là tham lam như thế ấy, muốn có được vật chất nhưng cũng muốn có được một vòng tay ấm áp.

Tôi cười khổ.

Sau khi bản lẻ xuất bản, nhờ công ty JK đề cử mãnh liệt, phản ứng rất tốt, lượng tiêu thụ khá cao.

Công ty mở tiệc ăn mừng, đối diện với những lời mừng như thủy triều, lòng tôi chỉ cảm thấy trống rỗng thiếu vắng.

Tôi đi đến trong góc, ấn số điện thoại của Cố Dung Dịch. Trong điện thoại, giọng nói Cố Dung Dịch mang theo sự mệt mỏi, anh ấy vừa mới tiến hành xong một cuộc phẫu thuật.

“Chỗ em đông người quá nhỉ.” Cố Dung Dịch nói.

“Đúng vậy. Đang tổ chức tiệc ăn mừng.” Tôi trả lời.

“Cũng tốt, em coi như thành công rồi, không uổng công chúng ta phải chịu đựng sầu tương tư thế này.” Cố Dung Dịch cười nói.

Tôi bắt đầu hưng phấn kể cho anh nghe những nỗ lực mà tôi và công ty đã bỏ ra cho ấn phẩm này, tôi kể cho anh chuyện tôi bận đến mức một tuần không gội đầu, tóc bết thành một đống, tôi kẻ anh nghe chuyện tôi ngủ ngay ở công ty, sau khi tỉnh dậy mặt cũng không rửa mà ngồi lên bàn vẽ bài luôn; tôi kể anh nghe chuyện mình ăn cơm bên ngoài một tháng liền, cuối cùng giờ nhìn đồ ăn ngoài là muốn nôn.

Tôi cứ hồn nhiên nói, sau đó mới phát hiện đầu bên kia từ đầu đến cuối vẫn không trả lời.

“Dung Dịch, anh đang nghe chứ?” Tôi liên miệng gọi anh: “Dung Dịch. Dung Dịch?”

Cơn buồn ngủ của anh còn chưa tan, có lẽ bị tiếng gọi của tôi đánh thức: “HẢ?”

Xem ra anh mệt quá rồi, cho nên đang nghe điện thoại của tôi mà cũng ngủ quên mất.

Tôi nói: “Không có gì, anh mau đi ngủ đi, đồng nghiệp cũng gọi em rồi.”

Cúp điện thoại, tôi quay lại đám đông. Nhiều người như thế, toi không cảm thấy cô đơn, mà chỉ cảm thấy sự tịch mịch sâu sắc.

Sau cuộc điện thoại vừa rồi với Cố DUng Dịch, cái tịch mịch như khăn tay thấm nước, tràn vào trong mũi trong tai tôi, khiến tôi gần như không thể nào hít thở.

Tôi cảm thấy giữa mình và Cố Dung Dịch ngày càng trở nên xa cách.

Tôi nghĩ về trước đây, Cố Dung Dịch phẫu thuật xong, mệt mỏi về nhà, tôi đều bừng lên cho anh một bát canh đã hầm nhừ, anh luôn uống hết không thừ một giọt. Sau đó anh sẽ duỗi tay ra ôm lấy tôi, tựa đầu vào đầu tôi, dần dần thiếp đi.

Lúc ấy, dù rằng không nói lời nào, lòng chúng tôi lại như cùng nhịp đập.

Lúc ấy, dù bên người chỉ có mình Cố Dung Dịch, nhưng tôi lại không cảm thấy tịch mịch.

Còn hôm nay, sự tình đang dần thay đổi.

Chúng tôi phân cách hai nơi, căn bản không biết cuộc sống của đổi phương xảy ra những gì. Chúng tôi phân cách hai nơi, căn bản không thêt an ủi khi tâm trạng đối phương không tốt. Chúng tôi phân cách hai nơi, căn bản không thể làm xoa dịu đi sự tịch mịch trong lòng đối phương.

Tôi nếm được quả đắng do chính mình trồng xuống.

Mấy tháng trước, khi tôi chọn con đường, đã nên nghĩ đến hậu quả này.

Một tháng, hai tháng vẫn còn có thể kiên trì, nhưng một năm hai năm thid sao? Tình cảm của chúng tôi sau cùng sẽ “không bệnh mà chết”.

Mấy ngày sau, con Tô Vũ tròn một tháng tuổi, muốn làm tiệc đầy tháng, tôi quyết định nhân cơ hội này vè sum họp với Cố Dung Dịch. Thực ra trong lòng tôi rất rõ, sum họp trong giây ohuts ngắn ngủi rồi sẽ lại bắt đầu cho sự phân ly dài đằng đẵng, nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ.

Tôi không muốn từ bỏ sự nghiệp, càng không muốn từ bỏ tình cảm.

Tôi từng nói, bản thân là một người phụ nữ tham lam.

Tôi muốn mang đến cho Cố Dung Dịch một niềm vui bất ngờ, thế nên quyết định không nói cho anh ấy biết.

Trước khi lên máy bay, tôi biết được một thông tin qua tin tức trên điện thoại, nói rằng thành phố Y gần thành phos C xảy ra động đất, khắp miền trên đất nước đang tiến hành trợ giúp khẩn cấp.

Đọc xong tin tức, tôi liền tắt điện thoại lên máy bay. Mấy tiếng sau, tôi xuống máy bay, mở điện thoại ra, đang định gọi cho Cố Dung Dịch, lại nhân được tin nhắn của anh.

“Ninh Chân, em tắt điện thoại, anh chỉ có thể nhắn tin thông báo cho em. Thành phố Y xảy ra động đất, anh tham gia đội ngũ bác sĩ đến vùng xảy ra động đất cứu trợ, bây giờ lên đường. Ở đó có lẽ không có sóng điện thoại, cho nên tạm thời em không thể liên lạc được với anh, nhưng đừng lo, anh sẽ đi sớm về sớm.”

Tin nhắn này được nhắn vào mấy tiếng trước, tôi vội gọi điện thoại cho Cố Dung Dịch, nhưng chỉ có giọng nữ lạnh lẽo cất lên nói rằng đối phương không nằm trong vùng phủ sóng, không thể kết nối.