Viên Hân nhìn dòng tin nhắn như chẳng có gì của Thành Luân mà chỉ biết thở dài. Nhớ tới sáng nay, Thành Luân đi làm với vẻ mặt một đống, chẳng hề vui vẻ. Dù vậy vẫn nán lại hôn cô một cái rồi mới rời đi.
Cô mong không làm anh bị tổn thương. Có lẽ sau này anh sẽ cảm thấy may mắn khi anh và cô không có con. Để cả hai không bị ràng buột bởi bất kì hình thức nào. Anh dễ dàng ở bên người mình yêu thương.
Nghĩ tới đó, Viên Hân càng hạ quyết tâm sẽ để bản thân không thể cấn bầu. Cô nhìn mình trong gương. Dạo gần đây chăm chỉ tập luyện, cũng giảm bớt lượng calo hấp thụ vào nên thân hình cũng có chút thon thả và săn chắc hơn. Nhớ lại cơ thể ốm tong ốm teo ở kiếp trước không khỏi khiến cô rùng mình.
Đúng thật một khi đã bất chấp si mê tình yêu từ người không thương mình thì kết cuộc không hề có hậu!
Tuy nhiên hiện tại lại có thêm một trở ngại mới. Thành Luân đưa cho cô chức vụ quản lý sản phẩm mới, ngang hàng giám đốc thậm chí hơn thế. Đêm hôm trước, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô thành thật từ chối lòng tốt của anh.
“Em nghĩ em không thể hoàn thành tốt. Em chỉ có thể phụ giúp góp ý chứ sẽ không nhận trách nhiệm to lớn này.”
Viên Hân đưa lại tờ hợp đồng cho Thành Luân. Cô không phải là không có khả năng, chỉ là cô không muốn lại có thêm vướng bận tài sản nào khiến cho việc lìa xa càng thêm khó khăn.
Nói là sản phẩm mới nhưng đây lại không khác gì Thành Luân lập ra một công ty con khác. Rồi để cho cô làm chủ.
Nếu cô nhận thì sau này khi cả hai li dị vẫn phải chạm mặt nhau trong các cuộc họp. Điều đó làm ảnh hưởng đến mối quan hệ mới của anh. Và cũng làm cho lòng cô không yên ổn.
“Anh thấy em dư khả năng lãnh đạo đoàn đội lần này.”
Thành Luân thẳng thừng đẩy lại bản hợp đồng về phía Viên Hân, sau đó tiếp tục xem xét các tài liệu khác. Anh chỉ nghĩ cô đang lo sợ nên luôn ấm áp an ủi và động viên. Vì thế, cô quyết định giả vờ mệt, nghỉ ngơi vài ngày tại nhà. Chỉ cần có thể kéo dài đến lúc Đan Vy trở về, chuyện này sẽ chẳng là gì cả.
Tuy nhiên Viên Hân biết khó mà thay đổi được suy nghĩ của Thành Luân. Vì thế, cô quyết định sẽ nhờ đến lời nói của bậc tiền bối. Nghĩ là làm, cô gấp rút cầm vội túi xách rồi đi tới nhà chính họ Dương.
Viên Hân thăm mẹ mình đầu tiên. Sau khi đợi bà nghỉ ngơi, cô mới âm thầm gõ cửa phòng bà Dương.
“Ngồi đi con gái. Sao thế? Có phải thằng Luân lại ăn hiếp con không?”
Cô lắc đầu, ậm ừ vài tiếng rồi mới kể ra sự việc Thành Luân ủy quyền cho cô toàn bộ công ty con sắp ra mắt. Bà Dương nghe thấy thế chẳng tức giận hay khó chịu, ngược lại càng vui mừng hơn.
“Đó là chuyện tốt còn gì. Vợ chồng chung tay xây dựng sự nghiệp. Chưa kể con gái của mẹ giỏi giang biết bao, hiển nhiên sẽ đưa công ty con lên tầm cao mới.”
Bà Dương tặng cho Viên Hân biết bao nhiêu lời vàng ý ngọc. Cho tới khi thấy nụ cười gượng gạo với vẻ mặt sương trân thì bà mới biết cô có điều khó nói khác.
“Sao thế con gái? Bộ vốn đầu tư không đủ à? Để mẹ cho thêm nhé.”
Cô lập tức lắc tay, tránh cho bà chuyển thẳng tiền cho cô.
“Dạ không phải vậy đâu mẹ. Hôm nay con đến đây để… nhờ mẹ nói với anh Luân… con không thể đảm nhiệm vị trí đó…”
Bà Dương nghệch mặt ra trông chả khác gì lúc Thành Luân nghe câu từ chối của cô: “Tại sao? Hay có ai nói ra nói vào chê bai con đúng không?”
Thấy bà Dương bấm điện thoại tỏ ý muốn điện cho Thành Luân để hỏi rõ sự tình thì Viên Hân lập tức hoảng hốt. Cô không nghĩ tới chuyện này lại rắc rối như thế. Nhanh chóng trấn an bà, cô mới nói ra lí do:
“Hiện tại con muốn ở nhà chăm sóc cho anh Luân. Con có thể trở thành cố vấn chứ không thể chịu trách nhiệm quản lý mọi thứ được ạ. Con yêu thích việc đi đây đi đó, tổ chức sự kiện và thiết kế chứ không phải ngồi yên một chỗ để giải quyết giấy tờ.”
Cô ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp:
“Với lại lỡ như sau này anh Luân có đổi ý thì chuyện thay đổi sẽ khá phiền phức…”
“Vì sao mà thằng Luân lại đổi ý được chứ? Nó thương con nên nó mới đưa dự án mới cho con mà không nề hà gì.” Bà Dương vẫn chưa thật sự hiểu ý nghĩ của Viên Hân.
“... Con không muốn sau này anh ấy phải hối hận… Có lẽ sau này sẽ có người thích hợp hơn…”
Nhìn dáng vẻ cúi gầm mặt của cô, bà Dương nhất thời hiểu ra mọi chuyện.
“Con lo lắng nó vẫn còn nhớ thương tình cũ đúng không?”
Viên Hân không dám đáp lại. Chuyện tình của anh với Đan Vy cũng chẳng qua mắt được bà Dương. Năm tháng ấy, bà Dương là người đứng ra phản đối nhiều nhất, thậm chí còn muốn từ mặt Thành Luân.
“Con yên tâm đi. Khi ấy mẹ đã gặp riêng con bé đó rồi. Vừa nhận một số tiền lớn thì lập tức sáng mắt, còn hứa sẽ chẳng bao giờ quay về. Nếu có, thì mẹ sẽ…”
Lúc này, bên ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng của ông Ngô: