Viên Hân đáp lại một tiếng ngạc nhiên. Cô chưa định thần lại được nên không hiểu Thành Luân muốn cô đưa cái gì. Nhưng giây sau, giỏ đồ trên tay của cô đã bị anh cướp lấy.
“Em muốn đem nó đi đâu?” Anh tiếp tục hỏi.
“Dạ ở đằng sào đồ.”
Viên Hân ngơ ngác chỉ tay về hướng ban công, sau đó lại ngẩn người nhìn theo bóng lưng cao lớn của Thành Luân nhẹ nhàng bưng giỏ đồ đến đó. Khi cô kịp bình tĩnh trở lại thì đã thấy anh lụm cụm cầm lấy ga giường mà treo lên. Vì thế cô nhanh chóng đi tới, tránh cho trường hợp anh làm nó rách thành đôi.
“Để em.”
Viên Hân cầm lấy một góc ga giường, bắt đầu thao tác thành thục mà treo nó lên sào đồ. Cô chẳng cần một ai giúp đỡ vậy mà vẫn làm việc ấy một cách dễ dàng, dường như đã quá quen thuộc với chúng.
Thành Luân muốn giúp đỡ cũng không có cơ hội. Lần đầu tiên anh phát hiện ra việc có thể làm khó bản thân mình. Anh âm thầm nhìn qua Viên Hân, muốn học theo bộ dạng của cô, nhưng không hiểu vì sao lại không rời mắt ra được.
Làn gió vờn qua vờn lại, hệt như đang cố tình khiến cho chiếc váy rộng thùng thình của Viên Hân ôm sát vào thân thể đẫy đà của cô. Thành Luân nắm chặt cây kẹp trong tay, cố gắng rũ bỏ suy nghĩ muốn lột sạch mọi thứ trên người cô vào lúc này.
Anh tuyệt đối không phải dạng người mất kiềm chế bởi sắc dục.
Khi kẹp chắc chắn ga giường để nó không bị rớt xuống đất, Viên Hân mới quay sang nhìn Thành Luân với vẻ ái ngại. Gương mặt của anh lúc này khá lạnh lùng và dường như đang cố không nổi nóng. Chả lẽ anh đang có việc vô cùng bận rộn mà cô lại chiếm lấy thời gian quý báu của anh sao?
Nghĩ tới đây thì tâm trạng Viên Hân lập tức hoảng loạn, vì thế cô lắp bắp nói:
“Em… Em xin lỗi… Em không nên chiếm dụng thời gian của anh…”
Thành Luân không biết vì sao Viên Hân lại xin lỗi mình. Anh nhìn bộ dáng khép nép lo sợ của cô mà cảm thấy lạ lẫm. Từ trước đến giờ cô dường như chưa từng thể hiện như thế. Dù từng là người giúp việc trong gia đình của anh nhưng cô là một cô gái có tư tưởng hiện đại, học rộng tài cao. Vì thế trong người vẫn có sự tự tin nhất định. Chỉ khi anh vờ như vô tình từ chối tình cảm của cô thì cô cũng giảm bớt vẻ nhiệt huyết mà thôi.
“Không cần. Nay công việc của anh xong sớm thôi.”
Một lời nói dối mà Thành Luân mong rằng Viên Hân sẽ không nhận ra. Anh cố tình trốn việc, để lại mọi thứ cho Minh Thành xử lý. Bởi vì anh cảm thấy anh cần phải trở về nhà và xác định lại tâm tư của bản thân. Bây giờ khi nhìn thấy cô thì anh có thể khẳng định rằng anh đang vô cùng kỳ lạ, chốc chốc lại trở nên ham muốn.
Nghe hai từ không cần của Thành Luân làm cho lòng của Viên Hân trùng xuống. Cô tự trách bản thân vì đã quên mất anh tài giỏi đến mức nào mới không cùng cô so đo một vài giây phút ngắn ngủi như thế. Cũng chỉ có cô là luôn chú trọng những thứ giản đơn không cần thiết ấy.
“Vậy anh có muốn dùng cơm chiều luôn không?”
Viên Hân nở nụ cười gượng gạo, cố che lấp nỗi buồn bên trong. Nhưng khi vào trong mắt của Thành Luân thì nó lại trở thành suy nghĩ cô trách anh quá lọng cọng. Dường như từ lúc cưới nhau và sống chung, mọi chuyện từ lớn đến bé trong ngôi nhà này đều do một tay cô sắp xếp. Anh bận rộn với công việc và chưa từng quan tâm bất cứ thứ gì. Có phải là do cô đã làm mọi việc quá tốt đến mức anh không cần phải để mắt tới?
“Ừ.”
Thành Luân ậm ừ trong cổ họng. Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bản thân bỏ qua một việc quan trọng không kém việc trên công ty khiến anh dâng lên sự khó chịu.
“Anh đi tắm trước đi. Lát ra sẽ có cơm ăn ngay ạ.”
Viên Hân vừa nói, vừa thu dọn cặp táp cùng áo khoác ngoài của Thành Luân ở trên bàn. Mỗi nhất cử nhất động của cô đều được anh dõi theo. Sau đó, anh mới trở vào phòng. Tới khi đứng dưới vòi sen, anh vẫn chưa thể ổn định lại tâm trạng.
Thành Luân nhận ra lý do vì sao bản thân có thể bỏ quên việc xây dựng một gia đình riêng. Viên Hân quản lý mọi thứ quá tốt. Tốt đến mức khiến anh cảm thấy nhà là nơi vô cùng an toàn. Dù anh có mệt mỏi ở bên ngoài như thế nào thì nhà chính là nơi để anh có thể an tâm nghỉ ngơi.
Để rồi quen dần với việc được chăm sóc kỹ càng nên Thành Luân đã xem đó là điều hiển nhiên. Anh lớn lên trong sự chở che của người nhà. Người giúp việc luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho anh. Tới khi lấy Viên Hân thì anh lại dùng trạng thái ở nhà cũ để đối đãi với gia đình nhỏ của mình. Cuối cùng lại bị một tấm ga giường gây khó dễ.
Thành Luân tắt vòi sen, bắt đầu suy nghĩ về khoảng thời gian vô tâm của bản thân mà kiên quyết phải hành xử cho đúng chức vụ của một người chồng tốt. Anh muốn mình vừa giỏi trên thương trường mà cũng phải tuyệt vời khi ở nhà.
Lần nữa bước ra phòng bếp, Thành Luân đã bị chiếc gáy của Viên Hân thu hút.