Ninh Tự Thủy quay lại trong nháy mắt nghe thấy giọng nói truyền tơi bên tai giọng Đường Diệc Nghiêu tuyệt vọng: "Tôi nguyện ý thay cô ấy chịu đựng tât cả mọi thứ."
Mấy người đàn ông ngẩn người ra, đáy mắt Ninh Tự Thủy cũng đột nhiên lóe lên toàn bộ là kinh ngạc, Đường Diệc Nghiêu lại có thể nguyện ý vì Dương Lưu Vân chịu loại hành hạ này?
Khuôn mặt vì khóc lóc mà thảm hại không chịu nổi của Dương Lưu Vân nở nụ cười, chạy tới ôm lấy cánh tay hắn, quỳ gối bên cạnh hắn, nắm lấy áo hắn vui vẻ nói: "Đúng vậy. . . . . . Anh Diệc Nghiêu có thể thay tôi chịu đựng! Sẽ không có nhiều khổ sở. . . . . . Anh giúp em có đúng hay không , có đúng hay không?"
Đường Diệc Nghiêu nhìn thấy sự mừng rỡ trong mắt cô ta, đáy măt ảm đạm một mảnh, trái tim so với khi nãy còn đau hơn. Lưu Vân, em rốt cuộc ó biết mình đang nói gì?
Em có biết em nói những lời như vậy, khiến lòng anh nguội lạnh?
"Anh Diệc Nghiêu, em thực không muốn bị bọn họ luôn phiên cưỡng gian, anh nhất định phải giúp em, anh là người yêu em nhất trên thế giới, trừ anh ra sẽ không có ai giúp em. Anh Diệc Nghiêu, anh nhất định thay em chịu phạt có đúng không? Hả?"
Dương Lưu Vân rưng rưng nước mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn, bàn tay cũng nắm áo hăn nhăn nhúm thành một mảnh . . . . . .
Đường Diệc Nghiêu chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đã hạ quyết tâm, thận trọng gật đầu: "Dù có chuyện gì anh cũng sẽ đều thay em chịu đựng tất cả, cho nên. . . . . . Em yên tâm, sẽ không ai tổn thương em."
Bốn người đàn ông đứng tại chỗ, không biết nên làm sao mới phải, nghiêng đầu nhìn Ninh Tự Thủy, không có sai khiến của cô bọn hắn cũng không dám làm bậy.
"Đường Diệc Nghiêu, anh đã nghĩ rõ ràng chưa, mở to mắt mà nhìn, người phụ nữ này đáng giá để anh làm như vậy không?" Ninh Tự Thủy lạnh lùng phun ra một câu, mặc dù những năm này Đường Diệc Nghiêu vẫn luôn bảo vệ Dương Lưu Vân, nhưng đó là vì hắn yêu, yêu quá sâu, yêu tới mức mù quáng, không thấy rõ, cũng không rõ hắn có hiểu yêu là gì không?
Giống như Dương Lưu Vân, giống như Kỷ Trà Thần!
Ninh Tự Thủy từ quầy rượu bên kia lấy ra một xấp tư liệu vứt lên không trung, những tờ giấy bay múa, rào rào rồi chậm rãi hạ xuống mặt sàn, giống như mảng lớn tuyết. . . . . . Cuối cùng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, một đống trắng xóa.
Đường Diệc Nghiêu nhặt một tờ giấy lên, bên trên chằng chịt nhưng chữ, từng chữ từng câu ghi lại toàn bộ những chuyện tốt của Dương Lưu Vân trong năm năm này. Khi thấy một trong những việc đó con ngươi không tự chủ trừng lớn, cơ thể cứng ngắc. . . . . .
Kỷ Trà Thần rũ mắt xuống, quét qua tài liệu trong tay của hắn thì đáy mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, chợt ngẩng đầu nhìn Ninh Tự Thủy, miệng mấp máy mãi không nói lên lời.
Sự kiện hắn bị ám sát ở bãi đậu xe, cũng chính là do Dương Lưu Vân tự biên tự diễn, sau đó giá họa cho Ninh Tự Thủy. . . . . .
Nếu như không có sự kiện buồn cười kia, hắn sẽ không bị mất khống chế tới mức tự tay bóp chết con mình.
Dương Lưu Vân nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương của họ rồi, lắc lắc đầu, hai tay nắm lấy tờ giấy rồi vội xé bỏ: "Không phải vậy. . . . . . Không phải là tôi làm. . . . . . Những thứ này toàn bộ đều không phải là tôi làm. . . . . ."
Bàn tay trắng nõn kia như có cảm giác bị ngôn ngữ trong tờ giất kia làm tứa máu, máu tươi chảy không ngừng, một lòng muốn xé toang những chứng cớ kia, cô ta tuyệt đối không muốn cho Đường Diệc Nghiêu và Kỉ Trà Thần biết những chuyện tốt mà mình làm ra. Nhất định phải duy trì hình tượng ưu nhã đáng yêu trong mắt bọn hắn.
Bờ môi Ninh Tự Thủy nhẹ nhàng nở nụ cười lạnh: "Đường Diệc Nghiêu tôi lại cho anh cơ hội cuối cùng, thu lại lời nói kia."
"Đừng! Cô câm miệng! Anh Diệc Nghiêu yêu tôi, anh ấy sẽ chịu những tên kia luân phiên cưỡng gian thay tôi, anh ấy sẽ không để ý . . . . . . Cô câm miệng không được quyến rũ anh Diệc Nghiêu! Anh ấy yêu tôi, nhất định không thể nhìn tôi bị thương. Phải hay không? Anh Diệc Nghiêu?"
Ánh mắt ác độc của Dương Lưu Vân trợn mắt nhìn Ninh Tự Thủy một cái, quay đầu mong đợi nhìn Đường Diệc Nghiêu, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Anh Diệc Nghiêu, anh không phải là người yêu em nhất sao? Anh nhất định sẽ không để cho em bị thương, có đúng hay không? Diệc Nghiêu, anh uên những ngày chúng ta cùng nhau vui vẻ sao?"
Dung nhan lạnh lùng của Đường Diệc Nghiêu hiện lên sự khổ sở và giãy giụa, hai bàn tay để bên sườn nắm chặt. lúc này không có ai đau hơn hắn, khó lựa chọn hơn hắn.
Lưu Vân, người phụ nữ hắn yêu lâu như vậy, toàn tâm toàn ý chưa từng hối tiếc; hôm nay vào lúc nguy hiểm nhất, người phụ nữ ấy lại nói ra câu như vậy . . . . . .
Trong nháy mắt kia, hắn thật muốn buông tha; yêu lâu như vậy, đợi lâu như vậy, bảo vệ nhiều năm như vậy, trái tim của cô vẫn không hề đặt trên người hắn, mà hắn cũng mệt mỏi. . . . . . Mệt muốn chết đi.
Sẽ không ai vĩnh viễn đứng lại một chỗ để chờ đợi bạn.
Đường Diệc Nghiêu hất tay cô ta ra, chậm rãi đứng lên, từng bước lieu xiêu đi tới gian phòng ma quỷ kia, bóng lưng bi ai vô cùng, giống như tuyệt vọng giống như mất đi tất cả. . . . . .
Dương Lưu Vân nhìn theo bóng lưng của hắn bật cười, cũng biết Đường Diệc Nghiêu sẽ không mặc kệ cô ta, cũng biết hắn sẽ vì cô ta cái gì cũng dám làm….
Bốn người đàn ông thấy Ninh Tự Thủy không nói gì, cũng nhanh chóng vào phòng, sau giây phút đóng cửa phòng lập tức xe rách quần áo của Đường Diệc Nghiêu, cời bỏ quần áo của bản thân, không có bất khúc dạo đầu nào mà thẳng tắp vọt vào, đau thấu tim gan giống như muốn mạng của Đường Diệc Nghiêu. . . . . .
Ban đầu bọn họ đối với Liên Phượng Vũ như thế nào, hôm nay sẽ như vậy với Đường Diệc Nghiêu.
Dương Lưu Vân lấy lại tinh thần, nắm lấy cánh tay của Kỷ Trà Thần nói: "Thần, có anh Diệc Nghiêu ở chỗ này rồi, chúng ta đi thôi!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Trà Thần thoáng qua một tia không thể tin. Đường Diệc Nghiêu ở bên trong thay cô ta chịu đựng nhục nhã kia, cô ta lại còn có thể nói ra những lời như thế này? Dương Lưu Vân trong trí nhớ của hắn đã đi đâu mất, Dương Lưu Vân chỉ vì một con kiến bị chết cũng đau lòng suốt không thôi, ở nơi nào hoàn toàn không thấy.
Bàn tay vô tình hất tay cô ta ra, sự chán ghét nơi đáy mắt cũng không hề che giấu nữa, dường như lực của hắn dùng quá lớn khiến Dương Lưu Vân lảo đảo té ngã, sửng sốt nửa ngày không có phản ứng.
"Thần, em là vợ của anh! Em mới là vợ của anh, em là người yêu anh nhiều năm, anh tại sao không yêu em? Tại sao muốn vẫn yêu con tiện nhân Ninh Tự Thủy đó? Cô ta có chỗ nào tốt? Cô ta có cái gì tốt hơn em ?"
(Min: Chị ấy không đê tiện như một số người)
Ninh Tự Thủy tỉnh táo nhìn chứng cuồng loạn mất khống chế của Dương Lưu Vân , môi mỏng nhếch lên nụ cười châm chọc, giống như lời nói của bọn họ là chuyện không hề liên quan đến cô. Bên tai truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng của Đường Diệc Nghiêu, thê lương uyển chuyển, có thể tưởng tượng lúc này hắn khổ sở như thế nào.
Ban đầu Liên cũng chịu khổ như vậy, suốt ba tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối cũng không hé răng kêu một tiếng. từng móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, cho dù Đường Diệc Nghiêu có thay Dương Lưu Vân chịu đựng thì hận ý trong lòng cô cũng không cách nào giảm bớt, lửa giận trong lòng càng bùng cháy hơn!
"Thần, em mới là người yêu anh nhất, anh có biết không là cô ta trộm tài liệu của công ty giá họa cho em. . . . . . Cô ta trở lại là muốn báo thù . . . . . . Thần. . . . . ." Dương Lưu Vân không để ý hình tượng bò đến bên chân của hắn, níu lấy ống quần hắn, gào thét.
Mà Đường Diệc Nghiêu khổ sở, tiếng gào thét của hắn, cô ta một chút cũng không nghe được.
"Cho nên, cô cầm đoạn phim kia uy hiếp Liên, cô khiến anh ấy không cách nào lựa chọn." Giọng nói từ môi mỏng bật ra, lạnh lẽo vô cùng.
Dương Lưu Vân quay đầu lại, trong con mắt lạnh lẽo tràn đầy thù hận, cười lạnh: "Là mày, là mày làm hại Liên Phượng Vũ nên tất cả chuyện đó đều là do mày. Đầu sỏ chính là mày. . . . . . Tiện nhân, mày chính là yêu tinh hại người. Người ở bên cạnh mày sẽ không có kết quả tốt."
Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống. Dương Lưu Vân thật sự là không có thuốc nào cứu được.
Kỷ Trà Thần vẫn không nói một lời, môi dưới bị chính hắn cắn nát, mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, đáy mắt lần đầu tiên xuất hiện sự đau đớn không hề che đạy. Thấy Dương Lưu Vân hôm nay, nhìn Ninh Tự Thủy lãnh khốc vô tình, mà hắn cái gì cũng không làm được. . . . . .
Mà Ninh Tự Thủy của ngày hôm nay, là bị chính hắn bức tới.
Trong phòng lại truyền ra tiếng thét chói tai tê tâm phế liệt của Đường Diệc Nghiêu, làm người ta sợ hãi, hơi thở dâm mỹ này tràn ra cả phòng khách, chẫm rãi lởn vỡn dưới cánh mũi. Mà Dương Lưu Vân không hề để ý một chút nào, dù sao Đường Diệc Nghiêu yêu cô ta như vậy, đây là do hắn cam tâm tình nguyện, không có gì đáng lo lắng .
Ninh Tự Thủy lẳng lặng chờ đợi thời gian từng chút trôi qua, lắng nghe tiêng thét thê thảm của Đường Diệc Nghiêu, không có một chút xúc động nào. Ngày đó Liên vì cô mà chịu đựng tất cả, không có ai thương hại hắn, ngày hôm nay Đường Diệc Nghiêu tình nguyện thay Dương Lưu Vân chịu phạt, cũng sẽ không có người thay hắn đồng tình.
Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, mà con đường này hoàn toàn là do hắn lựa chọn. Hắn lựa chọn vì người phụ nữ này mà giống nhưu thiêu thân lao vào lửa, người khác cũng bất lực.
Nếu như năm đó hắn công bằng một chút, không thiên vị Dương Lưu Vân như vậy, có lẽ hôm nay sẽ không có kết quả như thế này.
Dương Lưu Vân thấy hai người bọn họ đều không nói chuyện, trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thét chói tai của Dương Lưu Vân, ghét bỏ nhíu mày, bịt kín lỗ tai. Đứng lên muốn chạy ra khỏi căn phòng này thì bàn tay của Ninh Tự Thủy vung lên, ly rượu đỏ hung hăng đập lên đùi cô ta, ly rượu vỡ vụn, mảnh thủy tinh đâm vào bên trong da thịt cô ta, máu tươi tràn ra, nháy mắt đã chảy đầm đìa, dọc theo bắt chân chảy xuống. . . . . .
Dương Lưu Vân bị đau khụy xuống đất, thấy bắp đùi của mình bị thương, ánh mắt các độc nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy.
"Nếu như cô còn cử động lần nữa, bốn người chúng ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này." Ngón tay của Ninh Tự Thủy khẽ vuốt ve bom hẹn giờ, khuôn mặt ấy bình tĩnh làm sao, không có một chút sợ hãi nào.
Đối với người đã chết qua một lần như cô mà nói, chết hoàn toàn không đang sợ; sống so với chết, vĩnh viễn đều khổ sở hơn.
Toàn bộ hai giờ, Đường Diệc Nghiêu đã trải qua vô số tàn phá lăng nhục, những đạo cụ ban đầu dùng trên người Liên Phượng Vũ hôm nay đều dùng trên người hắn. Cả người vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa, khi thân thể của hắn vẫn trần truồng thì bị bắt ra ngoài, chỉ dùng một cái chăn mỏng bao lấy người thì không ai còn nhận ra hắn là người đàn ông kiên nghị trước kia.
Dương Lưu Vân cũng sợ hết hồn, ánh mắt nhìn hắn xong cảm thấy mình vô cùng may mắn, người đi vào gian phòng kia không phải là cô ta.
Mà ánh mắt may mắn như vậy, làm lòng Đường Diệc Nghiêu đau nhói, trong chớp mắt này hắn hoàn toàn hiểu, nước mắt của người phụ nữ này vĩnh viễn chỉ vì bản thân cô ta mà chảy. . . . . .
Cả người giống như bị xe tải nghiền qua một lần lại một lần, nhất là hạ thân đã bị hành hạ tới mức thối nát, đau đớn này khiến hăn hôn mê nhiều lần, mà bây giờ nằm trên mặt đất giống như người chết, người phụ nữ hắn yêu, lại chưa hề vì hắn mà rơi một giọt nước mắt. . . . . .
"Lưu Vân. . . . . ." giọng nói đau đớn của Đường Diệc Nghiêu gian nan, đưa tay muốn đụng vào cánh tay của cô ta. . . . . .
Đáy mắt Dương Lưu Vân toàn bộ đều là chán ghét, giống như né tránh loài bọ cạp hất tay hắn ra, giọng nói ghét bỏ: "Anh quá bẩn, đừng đụng tôi!"
Anh quá bẩn, đừng đụng tôi
Anh quá bẩn, đừng đụng tôi
Anh quá bẩn, đừng đụng tôi
Sáu chữ hoàn toàn ném Đường Diệc Nghiêu vào địa ngục, muôn đời không ngóc đầu dậy nổi.
"Đường Diệc Nghiêu cũng bị người của cô hành hạ, cô cũng nên thả tôi đi chứ!" Dương Lưu Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy cắn răng nghiến lợi nói, cô ta không muốn ở lại nơi ghê tởm này.
Đường Diệc Nghiêu mất hồn sửng sốt, thật lâu không lấy lại được tinh thần, ngay cả bàn tay đưa ra cũng cứng ngắc trên không trung, đường cong tịch mịch, dừng lại.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy nhàn nhạt rơi trên người Đường Diệc Nghiêu đang nằm thoi thóp, nhếch môi lên, tiếng nói nhỏ nhẹ, như hư như thực: "Anh đã tỉnh táo chưa? Đây chính là ngườ phụ nữ anh một lòng bảo vệ, Đường Diệc Nghiêu."
Lạnh lùng, ngón tay nhấn nút điều khiển TV, màn hình màu đen bỗng nhiên sáng lên. Phòng khách lập tức vang lên tiếng rên rỉ dâm đãng, hình ảnh khí thế ngất trời, hai người dây dưa với nhau bằng những tư thế xấu hổ hiện ra.
Nữ chính trong video là Dương Lưu Vân không sai, đáng tiếc vai nam chính lại không phaỉ là Đường Diệc Nghiêu!
Cánh tay Đường Diệc Nghiêu nháy măt từ giữa không trung rơi xuống, ánh mắt tuyệt vọng từ từ trở nên đỏ ngầu, cả cơ thể đều run rẩy. . . . . . Kịch liệt rung động, co quắp. . . . . . Gần như không dám tin tưởng Dương Lưu Vân lại có thể. . . . . . lại có thể. . . . . .
"Cho dù ở Nhật Bản, anh tin rằng cô ta cỉ thuộc về mình anh sao?" Tiếng nói thanh nhã của Ninh Tự Thủy vang lên, không ngừng vang vọng, ánh mắt khi rơi trên người Dương Lưu Vân thì lại thấy buồn cười.
"Cô ta và lão đại hắc bang lớn nhất Nhật Bản cấu kế với nhau, cũng chỉ là muốn lợi dụng hắn ta để quay trở lại đây, tiếp tục trở lại bên cạnh Kỷ Trà Thần. Cô ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng yêu anh. . . . . . Không hề có một chút nào."
Từng chữ từng câu tàn nhẫn phun ra, mang theo khinh miệt và xem thường. Vì một người phụ nữ như vậy, ngu ngốc làm bản thân mình bị thương ra nông nỗi này, đáng giá không?
"Đủ rồi. . . . . ." Kỷ Trà Thần rốt cuộc không nhịn được nữa, con mắt lạnh băng, khổ sở mở miệng: "Ninh Tự Thủy, người nợ em là tôi. Đừng có. . . . . ." Tổn thương Diệc Nghiêu như vậy nữa. . . . . .
Trên cái thế giới này tàn nhẫn nhất chính là quá mức yêu một người vì cô ta có thể chịu đủ mọi hành hạ, mà cô ta lại không yêu mình.
Ninh Tự Thủy cười lạnh một tiêng, Kỷ Trà Thần thì ra anh cũng sẽ đồng tình với người khác sao! Vậy sao ban đầu anh không đồng tình với đứa bé của tôi, tại sao không chịu buông tha con của chúng ta?
Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khẩn cầu nhìn Dương Lưu Vân, thân thể không có hơi sức, chỉ có thể dựa vào đôi tay từng chút từng chút bò tới bên người cô ta. Vết máu ở trên sàn nhà chảy xuống tạo thành một vệt dài, nhìn thấy mà kinh hãi. . . . . .
Giọng nói thê lương mà bi thương kèm theo một chút kì vọng thâm tình cuối cùng: "Lưu Vân, em rốt cuộc đã từng quan tâm đến anh không?"
Không phải yêu hay không, bởi vì từ đầu tới cuối hắn biết cô ta chỉ yêu Kỷ Trà Thần, nhưng còn hắn đây? Chẳng lẽ thực sự một chút quan tâm cũng không cho hắn sao?