"Đủ rồi." Ninh Tự Thuỷ không nhịn được nữa, môi mỏng phát ra tiếng nói lạnh lẽo, cảm giác có người dùng lực đè xuống ngón tay, ngón tay bóp lấy cò súng.
Đùng --
Một tiếng nặng nề, như có vật gì đó bắn ra, cánh tay cô run lên.
Trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú Kỷ Trà Thần có chút biến hóa, sắc mặt trắng bệch, nụ cười nơi khóe miệng càng đậm, tựa như thỏa mãn, như hạnh phúc, giống như. . . . . .
Trước ngực bốc lên một tia khói trắng lượn lờ, dòng máu đỏ tươi không ngừng tràn ra, máu văng khắp nơi lên áo cưới trắng tinh của cô, từng vết máu nhỏ chói mắt, đau đớn.
Ninh Tự Thuỷ ngây ngẩn cả người, môi mỏng khẽ mở ra, nhưng không phát ra được bất kỳ tiếng nói nào.
Mùi máu tanh ở cánh mũi chậm rãi chảy xuống, hình ảnh đỏ tươi như lôi kéo cô về năm năm trước, tất cả xảy ra trong phòng bệnh, ngày đó mùi máu nồng nặc, hình ảnh vỡ tan kia như ác mộng cả đời không xua đi được. Khi đó anh tàn nhẫn như vậy, lại lãnh khóc vô tình. . . . . .
Giờ phút này, đôi mắt anh chìm trong sự quyến luyến, bộ dáng lạnh lùng kiên nghị không rõ khổ đau cùng thê lương, thân hình quyền thế cao lớn chợt yếu ớt đáng sợ, thân thể chậm rãi ngã xuống. . . . . . Một chân quỳ xuống đất, anh ngửa đầu nhìn cô, không oán trách, không tức giận, càng không có cuồng loạn.
Môi tím bầm tái nhợt nhẹ nhàng nhếch lên, giọng nói thì thầm chậm rãi phát ra, từng chữ một giống như linh hồn đang nói.
"Tự Thủy, anh có quyền lực và tiền tài mà người khác không có, cho dù em hận anh đến mức nào, trên thế giới này bất kể em muốn cái gì, anh đều có thể cho em. Điều duy nhất anh không làm được chính là, buông tay em một lần nữa!"
Anh đã sai lầm một lần rồi, không muốn sai lầm lần thứ hai.
Máu tươi lặng im chảy xuống, theo góc áo anh nhỏ giọt trên sàn nhà, tựa như mũi nhọn rơi vào lòng cô.
Ánh mắt giá lạnh mỉm cười, biết rõ tình yêu như chất độc, lại cam nguyện uống rượu độc giải khát. Mi mắt chậm rãi hạ xuống, khóe miệng tràn đầy nụ cười, thân thể "Rầm" một tiếng, nặng nề ngã trên sàn nhà, sàn nhà đều rung động, như nứt ra.
Mi mắt Ninh Tự Thuỷ rũ xuống nhìn anh, cảm giác thân thể mình cứng nhắc, không cách nào nhúc nhích. Lẳng lặng nghe xong lời anh nói, tận mắt thấy anh ngã xuống trước mặt mình, trong tay còn nắm khẩu súng lạnh lẽo, cánh tay cứng ngắc không cách nào chuyển động.
Lông mi thon dài run rẩy kịch liệt, giờ phút này vẻ mặt bình tĩnh đang bán đứng cô. Máu trên áo cưới trắng tinh, sau cùng như một đêm điên cuồng, tuyệt vọng, cuối cùng diệt vong.
Tại sao?
Kỷ Trà Thần, tại sao anh nhất định đưa chúng ta bức đến bước này cũng không chịu dừng tay?
Bạch Kỳ vẫn canh giữ ngoài cửa nghe được giọng nói có cái gì không đúng, mặc dù Kỷ Trà Thần đã thông báo bất luận xảy ra chuyện gì đều không cho phép đi vào, nhưng bây giờ cô không bận tâm, trực tiếp xông vào, ánh mắt dừng lại trên người nằm trên mặt đất trước tiên, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, khẩn trương đến nghẹn ngào thét lên: "Thiếu gia!"
Ánh mắt lại nhìn khẩu súng trong tay Ninh Tự Thuỷ, vẻ mặt không thể tin. Đi nhanh đến bên người Kỷ Trà Thần, nhìn ngực anh trúng đạn, sinh ra tức giận. Ngửa đầu căm phẫn, ánh mắt nhìn Ninh Tự Thủy chằm chằm vô cảm, lạnh lùng mở miệng: "Rốt cuộc cô có biết thân thể thiếu gia suy yếu đến mức nào hay không? Từ khi cô trở về anh ấy không ngừng bị thương vì cô, liên tục bị thương! Mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, sao cô có thể cầm súng giết anh ấy? Sao cô có thể?"
Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ lạnh như băng, vẻ mặt hờ hững, bên tai không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng không thấy được ánh mắt phẫn nộ phát điên của Bạch Kỳ.
Trong đầu vẫn lẩn quẩn lời anh nói, sự cuồng loạn; là anh cố ý chọc tức cô, cố ý để cô nổ súng. . . . . .
Bạch Kỳ lập tức cho người đi mời bác sĩ Thiệu tới, lại để người giúp việc đặt Kỷ Trà Thần lên giường, trước khi bác sĩ tới nơi phải cầm máu cho anh trước, bằng không sẽ nguy hiểm tính mạng.
"Tôi biết rõ cô hận thiếu gia, nhưng tôi cũng biết thiếu gia yêu cô; dù cho năm năm trước anh ấy hận cô, đó cũng là vì yêu cô. Nếu không phải vì quá yêu cô, anh ấy sẽ không hận cô đến mất đi toàn bộ lý trí. Ninh Tự Thủy, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy, tổn thương người đàn ông của cô? Cho dù năm năm trước anh ấy buộc cô tự sát, nhưng lại bị gãy bốn cái xương sườn, cánh tay phải, gãy xương chân phải, hai viên đạn. . . . . . Ngay cả quỳ xuống anh ấy cũng làm cho cô rồi, chẳng lẽ những thứ này cũng không đủ trả lại cho cô sao? Xin cô có thể có chút nhân tính được không!"
Bạch Kỳ dùng tay ấn ở ngực anh để cầm máu, không quay đầu lại, giọng nói không có cảm tình, không ngừng quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
Ninh Tự Thuỷ không trả lời, cũng không có rời đi, tay cầm súng hạ xuống, đầu ngón tay buông lỏng, khẩu súng hung hăng trượt xuống rơi trên sàn nhà, phá hỏng một lớp sơn. Bước chân chầm chậm đi đến bên tường nhẹ nhàng dựa vào, mắt chậm rãi nhắm lại. Cổ họng cứng ngắc, mùi vị kỳ lạ làm cho cô mất đi khả năng ngôn ngữ.
Yêu, không phải là lý do làm thương tổn .
Cũng không phải một câu xin lỗi, ba chữ thật xin lỗi không thể xóa sạch tất cả tổn thương và cơn ác mộng trong quá khứ kia như thời gian.
Yêu Kỷ Trà Thần, sẽ làm cho người hít thở không thông, bỏ mạng! Năm năm trước thử qua rồi, năm năm trước không dám nghĩ nữa, anh chẳng đáng để yêu nữa.
Thế nhưng, Kỷ Trà Thần anh không nên buộc tôi tự tay nổ súng với anh, anh không nên để cho tôi thỏa mãn mà hổ thẹn trong lòng. Không nên bắt cóc con gái tôi, anh không có tư cách chạm vào con bé.
Thiệu vũ Hiên vội vã chạy đến, mắt phượng thấy người Ninh Tự Thuỷ mặc áo cưới dính máu, nhất thời trong bụng liền hiểu chuyện gì xảy ra. Lập tức thay thế Bạch Kỳ, lấy đạn ra cho Kỷ Trà Thần, xử lý vết thương.
Lúc lấy viên đạn ra, máu văng khắp nơi, hất tới trên gương mặt trắng nõn Thiệu vũ Hiên, mồ hôi dọc theo đường nét trên trán chậm rãi trượt vào trong quần áo. Sau một tiếng cố gắng, rốt cuộc miệng vết thương của anh đã xử lý xong. Chẳng qua trong khoảng thời gian này anh thường xuyên bị thương, cho dù cơ thể có tốt, giờ phút này cũng không chịu nổi, lâm vào hôn mê.
Thiệu vũ Hiên dùng khăn lông lau vết máu trên mặt, nghiêng đầu nhìn Ninh Tự Thủy vẫn đứng ở cạnh tường không nói lời nào, cô như thế, bình thản như không tồn tại.
Cầm một cái khăn mặt ươn ướt đưa cho cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên: "Lau máu trên tay cô đi."
Ninh Tự Thuỷ mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng như nhìn không thấy anh, không có nhận khăn mặt anh đưa, nhưng anh cũng không buông bỏ, giằng co hồi lâu, giơ tay lên như máy móc nhận lấy khăn mặt, cũng không lau vết máu đã khô trên mặt .
Thiệu vũ Hiên xoay người kề vai với cô đứng cùng một chỗ dựa vào tường, đôi mắt ngừng lại trên gương mặt tuấn tú của Kỷ Trà Thần, môi căng ra cười một tiếng: "Kỷ thiếu là như vậy, làm chuyện gì cũng hết sức cực đoan. Năm đó anh ta cho rằng cô phản bội anh ta, anh ta hận cô thấu xương, rồi lại mâu thuẫn không nỡ ra tay với cô; hôm nay hiểu rõ sai lầm rồi, lại muốn dùng phương pháp cực đoan này giữ cô lại."
Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ khép lại, lông mi dài cong vút như cánh bướm bị cắt đứt, môi mỏng khẽ mở: "Có một số việc xảy ra vĩnh viễn không cách nào quay lại."
Giơ chân lên muốn đi, lại nghe được giọng nói khẩn thiết anh nói ra: "Ninh Tự Thủy, chẳng lẽ thật muốn anh ta chết, cô mới có thể tha thứ sao?"
"Anh sai rồi, cho dù anh ta chết, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ta!"
Là vì anh ta không đáng để tha thứ.
Mày kiếm Thiệu Vũ Hiên nhíu lại, trơ mắt nhìn cô không để ý đến sống chết của Kỷ thiếu mà rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu. Ánh mắt vừa đồng cảm vừa thương xót dừng lại trên thân người hôn mê bất tỉnh, giọng nói thì thầm như có như không lay động giữa không trung.
"Kỷ thiếu, đây chính là cách mà anh dùng để yêu phụ nữ!"
***********
Ninh Tự Thuỷ không có rời khỏi biệt thự, vì vẫn chưa biết Tịch Nhược bị anh giấu nơi nào. Lần này mình thật sự làm tổn thương Liên rồi, nên không có gọi điện tìm Liên, mà bên kia Đường Diệc Nghiêu chỉ nói là cố gắng tìm kiếm, nhưng không có bất kỳ tin tức nào.
Si Mị bước vào phòng, nhìn một vòng chung quanh, ánh mắt ngừng lại trên người Ninh Tự Thuỷ ở phòng khách, xem thường nhếch môi, bỏ lại một câu chán nãn "Hừ, phụ nữ hả, rõ là hồng nhan họa thủy!" Quay người đi lên lầu xem Kỷ thiếu!
"Mẹ. . . . . ."
Giọng nói vang lên lanh lảnh từ cửa ra vào, làm Ninh Tự Thuỷ chú ý, ngước mắt thấy bóng dáng gầy gò của Tịch Nhược, rốt cuộc thả lỏng hàng lông mày đang nhíu lại. Khóe miệng hiện lên nụ cười yên tâm, lập tức đứng dậy đi đến trước mặt ôm lấy bé: "Tịch Nhược."
"Em ấy không có việc gì." Trạc Mặc nói ra, để cô khỏi phải lo lắng.
Hai tay Tịch Nhược vuốt ve gương mặt cô, cười yếu ớt: "Mẹ, con thật không có việc gì. Chớ lo lắng, máu trên người mẹ . . . . . ."
Ninh Tự Thuỷ lắc đầu: "Không phải của mẹ, đừng lo lắng."
"Dạ." Tịch Nhược ngoan ngoãn gật đầu, ngập ngừng vài giây mới mím đôi môi nhỏ, nói: "Ông ta, biết rồi."
"Yên tâm, có mẹ ở đây, ai cũng không được tổn thương con." Ninh Tự Thuỷ ra sức ôm chặt cánh tay bé.
Tịch Nhược bị cô ôm không thở nổi nhưng cũng không lên tiếng, biết mẹ lo lắng nhiều cho mình, cũng biết thân phận mình đã bị bại lộ, người đàn ông kia không thể nào chịu để yên. Hơn nữa tình trạng hiện tại ba người họ xem như bị nhốt, bị người khác quản chế.
Bạch Kỳ đứng ở cửa, giọng nói cứng nhắc lạnh như băng: "Mời Ninh tiểu thư cùng tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi."
Ninh Tự Thuỷ cũng không có vùng vẫy, ôm Tịch Nhược đi với Trạc Mặc cùng nhau đến phòng khách nghỉ ngơi.
Vừa đi vào phòng, Trạc Mặc liền đóng chặt cửa, nhìn gian phòng kiểm tra một chút xem có bất kỳ thiết bị nghe lén, giám sát và điều khiển nào không. Lúc này mới lên tiếng nói: "Việc dì phân phó lúc trước cháu đã làm xong, Hồng môn đã bắt đầu hành động!"
Ninh Tự Thuỷ ôm Tịch Nhược để vào trong chăn, quay đầu lại đối diện với anh gật đầu: "Cám ơn cháu."
Tịch Nhược ôm lấy tay cô, giọng nói suy yếu: "Mẹ, yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này."
Lông mày Ninh Tự Thuỷ hếch lên, ánh mắt khó hiểu hướng về phía Trạc Mặc, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh: "Cháu và Tịch Nhược vận dụng lực lượng bên nước Đức, nếu ông ấy không chịu thả chúng ta đi, không chỉ Kỷ thiếu, Kỷ Gấm Sóc, những người kia cũng sẽ bị liên luỵ."
"Hoá ra cháu cũng có chuẩn bị." Tay Ninh Tự Thuỷ nhè nhẹ vuốt ve gò má Tịch Nhược, không cần hỏi cũng biết là bé đã căn dặn Trạc Mặc làm như vậy.
"Ông ta đáng bị trừng phạt." Giọng nói Tịch Nhược nhàn nhạt, khóe miệng có chút cong lên, dường như đang tranh công. "Mẹ, chúng ta tìm được Dương Lưu Vân rồi."
Dương Lưu Vân?
Đối với tin tức này Ninh Tự Thuỷ thật tò mò, lập tức hỏi: "Con làm sao tìm được cô ta? Hiện tại cô ta ở đâu?"
"Cô ta ở trong một phòng khám bệnh tư nhân để chữa trị vết thương, có điều khi người của chúng ta đi bắt cô ta, cô ta lại chạy trốn. Nhưng có thể xác định cô ta vẫn còn ở nơi này, cho nên mẹ, người phải cẩn thận." Giọng nói Tịch Nhược lo lắng.
Dương Lưu Vân lại chạy thoát?
Không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện người thần bí nhân kia, chẳng lẽ Dương Lưu Vân là do anh ta cứu đi? Sao anh ta muốn cứu Dương Lưu Vân?
***************
Không biết hôn mê bao lâu, Kỷ Trà Thần chậm rãi mở mắt, ánh sáng khó thích ứng chiếu vào trong mắt làm chói mắt, đôi mắt khép lại vài giây, chậm rãi mở ra lần nữa. Vẻ mặt vẫn tái nhợt như trước, môi tím bầm, da khô nứt, mang theo mùi máu tanh nhè nhẹ. Đọng lại trong mắt chính là gương mặt nhỏ, da thịt trắng noãn vì bệnh mà tái nhợt, một đôi mắt trống rỗng cực kỳ giống Ninh Tự Thủy.
Khó trách lúc trước cảm thấy đứa bé này rất quen thuộc, hoá ra trời sanh phụ nữ có liên hệ quyết thống.
Ánh mắt ưng mệt mỏi hiện lên kích động, khó khăn ngồi dậy, mỗi một động tác làm vết thương xé rách đau đớn, rất nhanh máu ở chỗ băng bó bị nhuộm đỏ, như hoa sen máu nở rộ, xinh đẹp lạnh lùng.
Chỉ là, anh cũng không thèm để ý; giơ cánh tay nặng nề lên muốn chạm đến da thịt bé . . . . . .
Trong mắt Tịch Nhược thoáng hiện một tia chán ghét, rõ ràng né tránh tay anh, cứng ngắc đứng ở giữa gian phòng. Giọng nói non nớt tràn đầy lạnh nhạt: "Đừng có dùng tay bẩn thỉu của ông chạm vào tôi!"
Vẻ mặt có chút mơ hồ, Kỷ Trà Thần rất nhanh kịp phản ứng, môi căng ra, giọng nói khàn khàn vang lên: "Chú là cha của con."
"Tôi không có cha." Tịch Nhược quả quyết trả lời anh, khi ánh mắt ảm đạm nhìn anh, còn bổ sung thêm một câu: "Tôi có cha. . . . . ."
Kỷ Trà Thần có chút bất ngờ, bé đã thừa nhận mình rồi sao. Hàng lông mày vui mừng còn chưa kịp chạm đến lại nghe được tiếng nói lạnh lùng của bé quanh quẩn bên tai: "Tên cha tôi là Liên Phượng Vũ!"
"Chú mới là cha ruột con, máu chảy trên người con là của chú. Điều này con không thể phủ nhận, Tịch Nhược."
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của bé như có điều suy nghĩ, hồi lâu, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh: "Ông vừa mới nói gì?"
Ánh mắt anh có chút hoang mang khó hiểu, nhưng vẫn lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa, đôi mắt Tịch Nhược vẫn nhìn anh chằm chằm, không di chuyển. Dường như có cái gì đó không đúng. . . . . .
Vẻ mặt Tịch Nhược không thay đổi, như không nghe được lời anh nói, đưa tay vén tóc ở bên tai lên, chỉ chỉ vào lỗ tai mình, nhẹ giọng nói: "Ông có biết không, thật ra thì tôi hoàn toàn không nghe được."
Phút chốc, ánh mắt kinh ngạc chợt lóe lên, tràn ngập lạnh lùng không thể tưởng tượng nổi, Tịch Nhược đang lừa gạt anh sao?
Bé, không nghe được? Làm sao có thể?
"Năm đó tôi ở trong bụng mẹ cũng rất suy yếu, cộng thêm sinh non, thiếu chút nữa tôi không sống được. Cho dù hiện tại còn sống, lại không bằng chết rồi. Tôi vẫn không nghe được, dù dùng máy trợ thính, cũng chỉ có thể nghe được tiếng nói rất nhỏ. Ông có nhận thức được sự khổ sở của một đứa bé ba tuổi học ngữ điệu qua môi chưa?"
Tiếng nói bé rất nhẹ, giống như gió nắm không được; vẻ mặt lạnh nhạt như đang nói một chuyện không liên quan đến mình, như không nghe được người đang nói không phải là mình, người khổ sở học ngữ điệu qua môi cũng không phải mình.
"Con. . . . . ." Anh muốn mở miệng, lại giống như nuốt một cây châm, cuống họng đau đớn, toàn bộ lời nói chặn ở cổ họng không nói ra được.
"Kỷ Trà Thần, tôi sẽ không thừa nhận ông là cha tôi, cho dù trên người tôi chảy máu của ông. Cảm mến của tôi đã bị ông bóp chết rồi, giờ khắc này tôi chỉ cảm mến vì mẹ còn sống. Khi còn rất nhỏ, tôi nghĩ vì sao mình không có mẹ không có cha, chỉ có Trạc Mặc làm bạn với tôi. Tôi đã từng ao ước có cha, đã từng khát khao tình thương của cha, ao ước có thể núp trong lồng ngực cha làm nũng khóc nhè. . . . . . Ông biết rõ là cha ruột tôi lại muốn tự tay bóp chết tôi, mang thân thể yếu ớt nhỏ bé của tôi tàn nhẫn ném trên mặt đất, cảm nhận của tôi là gì không?"