Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 207



Mười giờ sáng, chuyến bay số 1 bay từ Lhasa hạ cánh đúng giờ. Không ít người chắn ở cửa ra vào, người người trong tay cầm tấm bảng, có đoàn du lịch, có bạn bè đến đón, trong mắt mỗi người đều tràn đầy vui mừng và mong đợi.

Mà giờ phút này từ cửa lớn sân bay, một bộ áo khoác màu vàng nhạt đi tới, tóc được cột lên, lộ ra mặt trái xoan xinh đẹp, một đôi mắt như sóng nước mênh mông, sáng lấp lánh, dịu dàng và hạnh phúc trong ánh mắt không xen lẫn vào nhau. Cô đẩy xe lăn đi ra từ trong đoàn người.

Thỉnh thoảng có người nhìn vào với ánh mắt tò mò, khen ngợi có, kinh ngạc có, cũng có nhiều ánh nhìn thương tiếc, sao cô gái tốt đẹp như vậy, tinh khiết, dịu dàng như Tự Thủy lại ở cùng một chỗ với ngồi trên xe lăn, đáng tiếc. . . . . .

Mà người đàn ông cũng không thèm để ý tới ánh mắt người khác, đôi mắt ưng sâu thẳm vẫn trước sau như một, vẻ mặt điềm tĩnh, đối với những ánh nhìn bên ngoài đó như sớm đã thành thói quen. Thỉnh thoảng sẽ cùng cô gái nói gì đó, chỉ có lúc đó trong mắt anh ta mới có thể lộ ra dịu dàng và quyến luyến, giữa hàng lông mày cũng giống như mỉm cười.

Cách người xem năm bước thì dừng lại, cô xoay người đứng bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Không ngờ có nhiều người như vậy."

"Phần lớn là đi du lịch về, còn có -- xem em biểu diễn đấy." Giọng anh trầm thấp nồng đậm ý cười.

Cô cúi đầu nhìn ánh mắt anh cười cười, cả hai đều hiểu ý lẫn nhau, không cần nhiều lời.

Cảnh tượng bắt đầu trở nên ngày càng đông, lúc sau hành khách đều đi ra, trong đoàn người có bóng người màu lam lặng lẽ đi tới trước mặt họ, tháo kính mát xuống, hai cánh tay thon dài, cười vô cùng xinh đẹp: "Đã lâu không gặp."

Cô cũng giang hai tay ôm người vừa tới một cái, cười nói: "Thật sự đã lâu không gặp, không nghĩ tới cô nói trở về thì trở về."

"Chơi đùa mệt rồi thì dừng lại nghỉ ngơi." Cô không để ý trả lời, ánh mắt ngừng lại trên người đàn ông ngồi xe lăn, nhíu mày: "Mặt mũi tôi như vậy, sao có thể để Kỷ thiếu tự mình đến sân bay nghênh đón, tôi được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo nha."

Môi mỏng Kỷ Trà Thần nhếch lên một nụ cười, giơ tay ra cùng bắt tay với cô, nhở giọng chậm rãi nói: "Lúc trước nếu không phải cô, hôm nay tôi cũng không ngồi ở chỗ này. Hoan nghênh cô tới nơi này làm khách."

Hạ Tình và Ninh Tự Thuỷ liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Kỷ Trà Thần cười một tiếng, không nói.

"Được rồi, chúng ta đi về trước đi." Ninh Tự Thuỷ đẩy Kỷ Trà Thần và Hạ Tình vừa đi, vừa trò chuyện gì đó.

Hai năm rồi.

Hạ Tình hoàn toàn thay đổi, một đầu tóc dài màu đỏ rượu lúc đầu hôm nay biến thành tóc xõa ngắn ngủn, thân thể càng thêm gầy gò so với hai năm trước, có thể tưởng tượng dường như hai năm qua cô chưa từng sống tốt hơn. Trong hàng lông mày dày kia là vẻ uể oải không che đi được, dù miệng cô luôn nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt không giấu được .

Hạ Tình vào biệt thự, chỉ nói ngồi máy bay quá mệt mỏi liền trở về phòng nghỉ ngơi. Ninh Tự Thuỷ đặc biệt dặn người làm mang đồ ăn đưa vào phòng, để cô ăn một chút trong lúc nghỉ ngơi.

Kỷ Trà Thần ngồi trong thư phòng xử lý chuyện của mình, Ninh Tự Thuỷ ở một bên đọc sách, không gian yên tĩnh và tốt đẹp.

Trong hai năm qua, mặc dù cơ thể Kỷ Trà Thần vẫn bị liệt như cũ, nhưng vì Ninh Tự Thuỷ vẫn kiên trì, sau một lẫn phẫu thuật anh đã cử động được, ngày thường tập luyện cùng bồi dưỡng sức khoẻ để anh có chuyển biến tốt; bác sĩ nói chỉ cần thường ngày hơi chú ý một chút, Kỷ Trà Thần sẽ sống lâu như người bình thường.

Mà Kỷ Trà Thần cũng không còn rỗi rãnh, mặc dù bản thân không có cách nào đi lại tự nhiên, nhưng vẫn còn Đường Diệc Nghiêu toàn tâm toàn ý làm việc cho anh. Một tay anh sáng lập công ty, trên danh nghĩa Đường Diệc Nghiêu làm chủ, trên thực tế tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do anh quyết định. Ở bên ngoài nhìn vào, Kỷ Trà Thần đã chết trong vụ tai nạn xe kia, thật ra thì không ai biết anh chẳng qua bị liệt mà thôi, vì không có giới truyền thông nào nắm được bất kỳ tin tức gì về anh.

Ninh Tự Thuỷ chợt để tay xuống, nhẹ giọng thở dài một cái.

Anh mắt Kỷ Trà Thần lập tức từ trên màn hình dời đi, dịu dàng nhìn gương mặt cô hỏi: "Sao vậy?"

Ninh Tự Thuỷ đối với ánh mắt quan tâm của anh cười nhạt, để sách xuống, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh anh, cùng anh nắm chặt mười ngón tay, mím môi nói: "Cảm thấy Hạ Tình lần này trở về có chút gì đó không giống với lúc trước, cô ấy lại có thể không tiếc cắt bỏ mái tóc dài của mình, hơn nữa gầy đi rất nhiều."

Ánh mắt Kỷ Trà Thần dịu dàng bao quanh cô, việc này quan tâm quá sẽ sinh ra càn rỡ. "Không có việc gì đâu, đừng có đoán mò. Du ngoạn khắp nơi, chắc chắn sẽ gầy đi rồi."

Ninh Tự Thuỷ gật đầu: "Hy vọng là em nghĩ quá nhiều. Chỉ có điều. . . . . . So với cô ấy, em đã mập lên rất nhiều." Giọng nói có phần nhỏ xuống, hai năm qua mình vì chăm sóc Kỷ Trà Thần, cũng muốn cùng anh điều dưỡng thân thể, thậm chí ăn còn nhiều hơn so với anh. Ăn ít một chút, Kỷ Trà Thần sẽ mất hứng. Kết quả hại cô tăng thêm vài kg, trọng lượng cũng vượt qua 90 rồi.

"Có mập sao? Anh xem một chút. . . . . ." Khóe miệng Kỷ Trà Thần chứa đầy nồng đậm nhu mì, ngón tay ở ngay eo cô lộn xộn, hơi nóng cách lớp quần áo thấm vào từng chút một.

Ninh Tự Thuỷ vội vàng nắm lấy tay anh, tức giận trừng mắt liếc anh: "Đừng đùa, ban ngày, đứng đắn một chút!"

Kỷ Trà Thần cười cười không quan trọng, kề vào khóe môi cô chạm một cái, giọng khàn khàn khẽ nói: "Ban ngày thì liên quan gì, cũng có thể làm như nhau cả thôi. . . . . ." Trong giọng nói có vài phần làm nũng.

"Kỷ Trà Thần!" Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ cố nghiêm túc một lúc, nhưng trong mắt không thể che giấu được niềm hạnh phúc ngọt ngào.

"Được, không đùa với em nữa." Kỷ Trà Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, mặc dù buổi tối cô khá lớn mật chủ động, nhưng ban ngày vẫn không buông thả, về điểm này hai năm qua ngược lại vẫn không thay đổi. Bàn tay nắm chặt bờ vai cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy cưng chìu: "Anh muốn cảnh cáo em, không được học theo Tiểu Ngư Nhi, giảm cân! Anh không muốn ôm một đống xương ngủ."

"Biết rồi. Em và cô ấy đâu giống nhau, cô ấy muốn. . . . . ." Ninh Tự Thuỷ định nói đột nhiên im bặt, áy náy nhìn anh. Giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể có một mình Tịch Nhược, còn bị người khác đoạt đi, bây giờ một năm chỉ có thể có một nữa thời gian gặp mặt. . . . . . !

Kỷ Trà Thần biết cô đang nghĩ gì, ngón tay giữ chặt ngón tay dài nhọn của cô, không để ý nói: "Chúng ta có Tịch Nhược đã đủ rồi, cho tới giờ anh không nghĩ tới còn có thể có một đứa con. Chỉ là uất ức cho em rồi."

"Đừng nói như vậy, em cũng không muốn thôi." Kỷ Trà Thần thật lòng thích con nít, nhìn anh đối với Tịch Nhược cũng biết. Hiện tại mỗi lần trước khi ngủ đều nhìn Tịch Nhược một lần mới an tâm đi ngủ, nếu như một ngày không nhìn thấy, cả đêm anh cũng không yên tâm. Lúc đi dạo phố thấy cái gì trước tiên cũng nghĩ tới Tịch Nhược. Bây giờ anh đối với con gái tình cảm rất tốt, Tịch Nhược cũng không dính lấy mẹ.

"Nếu không hỏi Hạ Tình một chút xem có tìm được loại thuốc nào hay không . . . . ."

Ninh Tự Thuỷ vội đưa tay che miệng anh, toàn bộ trong ánh mắt đều là cảm động, lắc đầu: "Em biết anh sợ có một ngày mình qua đời trước em, Tịch Nhược lại ở bên cạnh Trạc Mặc không có ai tới chăm sóc cho em, em ở một mình cô đơn lạnh lẽo; nên vẫn muốn có một đứa bé nữa. Không nên, em thật sự không cần anh thương tổn tới thân thể mình để lại cho em cái gì. Như anh nói, có Tịch Nhược đã đủ lắm rồi. Em đồng ý với anh, cho dù cuối cùng anh đi trước em, em nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, sống thật tốt."

Kỷ Trà Thần cầm tay cô để lên môi hôn, thở một hơi sâu: "Anh cũng đồng ý với em, ngộ nhỡ em qua đời trước anh, anh cũng sẽ sống thật tốt! Tuyệt đối sẽ không đi theo em, anh biết kiếp sau em hứa đi theo anh ta rồi, đời này để anh hảo hảo yêu em, kiếp sau em đi yêu anh ta thật tốt."

So sánh mình với người đàn ông khác thật làm cho người ta bội phục. Vì Tự Thủy trả giá mọi thứ, dù cuối cùng đổi cả mạng sống cũng không oán không hối, chỉ sợ rằng mình không cách nào làm được điều này. Nên, cả thời gian còn lại này anh sẽ dùng hết sức mình để yêu cô, mang sự sống mấy đời của thời gian còn lại đặt ở kiếp này. Kiếp sau, anh nguyện ý buông tay, để cô hảo hảo đi yêu người đàn ông kia, để cô dùng tình yêu đi trả lại cho người đàn ông kia.

Nước mắt chứa đầy trong vành mắt, ánh mắt xúc động lẳng lặng nhìn anh, ngàn vạn lời nói cũng không nói được lời nào. Chỉ nghiêng người dựa vào trong người to lớn cao ngạo của anh, cảm nhận lồng ngực to lớn của anh mang cho mình sự ấm áp. Nhẹ giọng thì thầm: "Cảm ơn!"

Cảm ơn anh buông tay, cám ơn kiếp sau tác thành cho Ninh Tự Thuỷ và Liên Phượng Vũ!

Mặc dù không ai biết có kiếp sau hay không, nhưng đã từng hứa hẹn, nếu thật sự có kiếp sau, cô nhất định giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa hảo hảo yêu Liên Phượng Vũ. Giữ đúng ước hẹn của bọn họ:

Trăm năm về sau, hảo hảo yêu anh.

Khoé miệng Kỷ Trà Thần nhếch lên nụ cười cưng chìu, ngón tay vuốt ve da thịt trắng nõn như mỡ đông của cô, tất cả đều là tràn đầy quyến luyến, đời này cũng không chán ghét, cả đời cũng không đủ.

Hạ Tình mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng mờ nhạt, một ngày ồn ào rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh lại, xung quanh mình hoàn toàn yên lặng, ánh sáng màu cam chiếu vào trên lá cây, giống như từng cơn sóng nối tiếp nhau. Cổ họng hơi ngứa, che miệng lại ho nhẹ vài tiếng, vén chăn lên đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, đứng lặng im sau cửa sổ nhìn Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần như đang tán gẫu ở phía trước.