Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 211



Si Mị bước từng bước tới gần, đôi mắt màu đỏ cũng vô cùng sáng rõ, một chút say cũng không có. Trên người tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, bị một tầng hơi mỏng bao quanh. Tiếng nói trầm thấp vang lên: "Ba trăm tệ! 300 trong vòng ba tháng em là của anh, người của em là của anh, tim em cũng là của anh, tất cả của em đều là của anh!"

Ngón tay thon dài trắng nõn sạch sẽ, thò vào trong ngực móc ra một tờ phiếu kèm theo ánh mắt khinh miệt ném vào trên người cô, như khinh bỉ, giẫm đạp lên vẻ tự nhiên điềm tĩnh trên mặt cô.

Tờ phiếu đập vào trên tay cô xẹt qua một vết màu đỏ, rớt trên chân cô. Ánh mắt Hạ Tình lạnh lùng nhìn anh chăm chú vài giây, đối với lời nói nhục nhã của anh như không nghe thấy, chỉ khom lưng nhặt tờ phiếu lên nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng sức nắm đến các cạnh của tờ phiếu nhăn lại, lòng bàn tay đau đớn cũng không phản ứng. Khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên, không ngẩng đầu, giọng nói rất hời hợt trả lời: "Được! Ba trăm tệ, ba tháng, tất cả của tôi đều là của anh!"

Giọng nói lạc đi, bỗng nhiên anh tiến lên, bàn tay thoáng cái đã đẩy cô ngã trên giường mềm mại, cơ thể nặng nề lập tức đè lên thân hình gầy gò của cô, đôi mắt híp lại, cực kỳ giận dữ: "Hạ Tình, em nhất định phải như vậy sao?"

Đối mặt với sự phẫn nộ của anh, mắt cô chỉ nheo lại, nụ cười dịu dàng và xinh đẹp: "Si Mị, anh bị cơ thể tôi cuốn hút rồi."

"Em. . . . ." Đôi đồng tử màu đỏ mở to, chợt lóe lên tức giận. Ngón tay mạnh mẽ đột nhiên bóp trên cổ mảnh khảnh của cô, dùng sức đến tay mình nổi gân xanh, sắc mặt cô trắng bệch, trong mắt chợt lóe lên đau đớn, nhanh đến mức anh hoàn toàn không có cách nào nắm lại. Khóe miệng hiện lên nụ cười, không giãy giụa, không phản kháng, càng không có khổ sở cầu xin tha thứ.

Chỉ từ từ nhắm mắt lại, không để ý! Dù bây giờ bị anh bóp chết cũng được, có thể chết trong tay anh rất tốt.

Si Mị nghiến răng rất muốn dùng thêm sức lực, nhưng ngón tay lại không nghe theo chỉ huy của mình, bắt đầu không ngừng run rẩy, vẫn run rẩy, từ từ rút ra. Ánh mắt thoáng qua đấu tranh cùng mâu thuẫn, thậm chí không biết nên làm thế nào. Tóc màu lửa đỏ rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua mặt cô, nhu hoà đấy, ngứa một chút.

Hạ Tình từ đầu đến cuối không có mở mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngón tay anh dường như đã rút ra, cả mảnh da ở cổ dần dần nóng lên. Tiếp theo cảm thấy môi mỏng mềm mại bị bao phủ, mùi rượu hơi nhàn nhạt. Mở mắt, lại thấy khuôn mặt anh phóng đại N lần ngay trước mắt, xinh đẹp như vậy, vô cùng mỹ lệ.

Đẹp đến một người phụ nữ cũng sẽ ghen ghét vẻ đẹp của anh, hơn nữa mái tóc dài màu lửa đỏ kia giống như làm cho cả người đặt chân trong ngọn lửa, xinh đẹp lẳng lơ, như con yêu tinh, yêu tinh muốn mạng người!

Si Mị nhắm mắt, dựa vào cảm giác của mình hôn môi cô. Đầu lưỡi nóng ướt không kiên nhẫn từng chút từng chút một quấy rầy tiếp xúc với cặp môi đỏ mọng đầy đặn, thưởng thức vị ngọt ngào của cô; cái lưỡi cứ thế không chịu dao động, vô cùng thuần thục cạy mở hàm răng, ở trong miệng chiếm đoạt hương thơm và chất mật, ôm lấy cô, rồng bay phượng múa, liều chết triền miên, đến chết không rời.

Bàn tay bất chợt thăm dò vào trong áo ngủ cô, không có bất kỳ ngăn cản xoa nắn đỉnh nhọn đầy đặn, tùy ý nhào nặn thành đủ loại hình dạng; làm cho nó ở dưới đầu ngón tay mình trở nên đứng thẳng đẹp mắt, như quả anh đào lung linh đáng yêu, giống như đòi hỏi tuyên bố nhấm nháp.

"Ưmh. . . . . ."

Trong thân một dòng điện chạy lung tung tán loạn, dường như muốn thiêu đốt mình. Nụ hôn của anh, tay anh, hơi ấm của anh, đúng là vũ khí duy nhất có lực sát thương, cơ hội phản kháng của cô gần như không có, liên tục bị đánh bại, thảm hại. Miệng đắng lưỡi khô, anh càng cần chất mật để giải khát. Hai tay không kìm chế được chèn vào trong tóc anh, chân tóc mềm mại làm cho lòng người sinh tình cảm ấm áp, hận không thể trở thành một sợi tóc vĩnh viễn sinh trưởng trong cơ thể anh.

Cơ thể cô thành thật, làm lòng anh không khỏi rung động một chút. Mở mắt ra, dịu dàng như nước, thâm tình nhìn cô không dứt, đôi má ửng đỏ, vẻ mặt bị tình cảm vây quanh; cô nói cô không yêu anh. . . . . . Phản ứng như vậy, để anh phải tin như thế nào, cô thật sự không thương mình?

Ngón tay thon dài như bừng tỉnh quyến luyến làm trò quỷ trên thân thể cô, như một đứa bé thích lửa nhen nhóm từng đóm từng đóm lửa trên da thịt cô. Nóng rực như muốn thiêu đốt mình thành tro bụi, nụ hôn nóng bỏng ùn ùn rơi xuống, làm cho người ta chống đỡ không được, mặc dù bị đánh tơi bời cũng không cách nào chống lại sự nhiệt tình của anh, không ngăn được kiểu trêu chọc người của anh như thế.

Ngón tay dọc theo bụng nhỏ bằng phẳng từ từ từ từ di chuyển xuống dưới, chầm chậm như trải qua mấy thế kỷ, cuối cùng đến hòn đảo, dừng lại, đóng quân, thậm chí chiếm nó thành của mình, hoành hành ngang ngược.

Đồ ngủ đơn bạc của cô bị anh giật ra vứt trên mặt đất từ lúc nào, khi nào thì ngực anh đã trần trụi, bắp thịt rõ ràng, đường cong ôn nhu, thâm tình hôn mình say đắm, trân trọng mọi thứ.

Nếu như miệng của em không thể nói lời thật, vậy hãy để cho cơ thể em nói, cơ thể người phụ nữ sẽ không biết nói dối! Đối với người mình không yêu, sao có thể đáp lại nhiệt tình như vậy.

Hạ Tình là của anh, Tình Tình là của anh!

"Em là của anh. . . . . . Tất cả đều là của anh!" Si Mị chiếm lấy môi nhỏ sưng đỏ của cô, trong tiếng nói lẩm bẩm mang theo sự kiên định không gì thắng nổi; cũng không nhịn được nữa một cái mà vào, mang cô chiếm thành của mình, dùng thân thể, dùng hơi sức, dùng cả linh hồn để nói cho cô biết. . . . . .

Nói dối, không phải là một thói quen tốt!

"Ưmh. . . . . ." Nét mặt đỏ ửng, men rượu trong cơ thể anh dường như xuyên qua thân thể tiếp xúc thân mật đã truyền đến trong cơ thể cô, lan toả từng chút một, đầu váng mắt hoa, như uống say. Ánh mắt mơ màng, híp lại như cố ý quyến rũ anh! Môi mỏng thỉnh thoảng vô tình phát ra tiếng ưhm, thật là khơi dậy tiếng lòng.

Nhiệt tình lâu ngày không gặp cùng cảm giác quen thuộc xông lên đầu, làm anh kìm chế không được ý thức của mình, không gian rõ ràng hẹp như vậy, nhưng anh lại có thể giống như con ngựa hoang mất cương đơn độc rong ruổi mạnh mẽ đâm tới thoả thích, không biết mệt mỏi!

Ánh trăng bên ngoài mê hoặc, trong phòng hơi thở mập mờ, yên lặng lững lờ, cùng mùi vị ngai ngái kia xen vào cùng một chỗ, bủa kín khắp nơi không thể nào trốn khỏi, ngoại trừ bị hút vào, còn là sự trầm luân.

Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên vừa lúc rọi vào dừng lại trên đôi mắt cô, lông mi thon dài kịch liệt run rẩy sau đó mở mắt. Nghiêng đầu nhìn người đàn ông có tóc màu lửa đỏ bên cạnh mình lại ngủ như đứa bé, khóe miệng không nhịn được liền nhếch lên. Không nhớ ra được tối hôm qua anh lấy đi của mình bao nhiêu sức lực, trêu đùa trong cơ thể mình bao lâu, cuối cùng ngay cả mình cũng không có van xin, chính anh cũng không chịu dừng lại, như một đứa bé bướng bỉnh hành hạ tinh lực của cô đến khi cô hôn mê mới thôi.

Phục hồi lại tinh thần, âm thầm thở dài; mình lại có thể cùng anh điên cuồng! Đứng dậy, đột nhiên anh nhặt quần áo từ trên mặt đất lên mặc vào cơ thể mình, trên da thịt trắng noãn hiện đầy trò đùa dai của anh; vừa lúc quần áo vừa đến đùi cô, cảnh xuân như ẩn như hiện. Đi chân trần tới bên cửa sổ, nhìn phong cảnh ở bên ngoài, hoa lê nở đầy sân, giống như bông tuyết lạnh sẽ không tan ra mà rơi lã chã đầy trời. . . . . . Trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào say lòng người, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên gương mặt trắng nõn, như dát lên cho cô một tầng sáng nhàn nhạt.

Không biết ngẩn người bao lâu, chợt ấm áp bao quanh cô, tiếp đến là một lồng ngực rắn chắc dựa vào. Si Mị cúi đầu mê luyến hôn lên tóc cô, khóe miệng cong lên một nụ cười tự nhiên: "Xem ra tối hôm qua anh cố gắng chưa đủ, em tỉnh ngủ còn sớm hơn anh."

Môi mỏng Hạ Tình không nhịn được nhếch lên, xoay người ôm lấy vòng eo khoẻ khoắn của anh, giọng nói khàn khàn vang lên: "Anh mà cố gắng thêm chút nữa, thật sự ba ngày em không xuống giường được."

"Không xuống giường được mới tốt!" Si Mị cúi đầu bắt được môi cô lại một phen liều chết triền miên, tiếng nói lạc đi tràn đầy mập mờ: "Thôi xong rồi, lửa trong lòng lại nổi lên, em phải chịu trách nhiệm dập tắt." Một mực kéo tay cô thẳng xuống dưới. . . . . .

Hạ Tình không né tránh, thuận thế dừng lại, trên khóe miệng nhếch lên nụ cười ranh ma, sau đó dùng sức bóp một cái. . . . . .

"Thân ái, em mưu sát chồng à!" Mặt Si Mị liền biến sắc, rống to. Cầm lấy cánh tay cô đang gãi ngáy, trong lúc nhất thời tiếng cười nói vang vọng trong phòng, làm cho cảnh tượng buổi sáng này trở nên tốt đẹp và náo nhiệt, hai người lại ngã ở trên giường uốn éo thành một cụm, khó bỏ khó phân!

Em là yêu anh đấy!

Lúc đang cùng cô dung nhập vào một thể, trong lòng Si Mị đã giữ vững đáp án này! Dù không thương, anh cũng muốn trong ba tháng làm cho cô yêu mình lần nữa, nhất định!

***** H.a.l.o.n.a D,.đ?.LĐ*****

Buổi chiều, Hạ Tình được anh ôm ra khỏi phòng, bụng sớm đã đói lép kẹp rồi, còn phải một mình cho cái bụng sói này ăn mãi không biết no, lúc này mới có cơm ăn! Hạ Tình cúi đầu ăn bữa trưa, không nói một lời, mà Si Mị ăn cực ít, nhìn cô không chớp mắt, giống như vĩnh viễn nhìn không đủ.

Quả thực Hạ Tình bị anh nhìn chằm chằm không chịu được, cầm một cái đùi gà nhét vào trong miệng anh: "Si Mị tiên sinh xin đừng vì ba trăm năm chưa có nhìn qua phụ nữ mà ánh mắt cứ nhìn tôi... tôi còn muốn ăn thêm cơm một chút!"

Si Mị cắn đùi gà một cái, cầm trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ quái: "Đúng là ba trăm năm qua không nhìn thấy phụ nữ, chưa từng thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy! Anh xem đây là một cô gái nhỏ, sao lớn lên lại xinh xắn như vậy?"

"Được lắm! Lưu manh, tôi thật sự đói bụng! Đừng quấy rầy tôi ăn cơm!" Hạ Tình nhăn mũi một cái, trong mắt không che giấu được nụ cười hạnh phúc.

"Còn có thể lưu manh hơn nữa, có muốn thử một chút không?" Si Mị tiến tới gần, còn chưa chạm vào liền bị cô đạp một cái. Cười cảnh cáo anh: "Còn quấy rầy bà ăn cơm nữa sẽ thiến ngươi làm thái giám!"

Si Mị: " !!! "

Khóe miệng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đáy lòng vui sướng như được bao bọc trong đám mây. Đôi mắt cưng chìu nhìn cô ăn từng ngụm từng ngụm, không phải phụ nữ nhã nhặn và xinh đẹp, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Thật rất muốn mang cô ôm vào trong ngực gặm một gặm, dĩ nhiên chỉ là tưởng tượng. Nếu gặm thật, đoán chừng Hạ Tình sẽ thiến mình thật!

Ăn xong bữa trưa, hai người quyết định ra ngoài hẹn hò! Nhưng-- hai người có tiếng chứ không có miếng nói yêu nhau, thật không biết yêu đương trong lần hẹn hò này là cái gì.

Hạ Tình nắm chặt tay anh, ngước nhìn anh: "Anh từng có nhiều phụ nữ như vậy, vẫn chưa có hẹn hò qua sao?"

Si Mị hất cằm kiêu ngạo, gật đầu: "Có chứ! Bất quá anh và các cô đó hẹn ở nơi khá đặc biệt, không phải trên giường ở khách sạn, thì cũng ở ngoài trên bãi cỏ."

Sắc mặt Hạ Tình lập tức đen lại, liền hất tay anh ra, thuận tiện đạp anh một cái nữa, xoay người rời đi. Con ngựa đực này sao không bệnh liệt dương, thật là rất quái đản mà!

Si Mị vội vàng đi theo phía sau cô, cười làm lành nịnh nọt nói: "Cũng là chuyện trước kia rồi, kể từ khi quay về Mỹ với em sau này anh không có đi tìm phụ nữ! Tính đến nay cũng đã bốn năm không có đụng vào phụ nữ! Thật mà, tối hôm qua em cũng kiểm tra qua rồi, nếu không thì số lần đó ở đâu ra."

Trán Hạ Tình phủ đầy vạch đen, quay đầu lại trừng mắt liếc anh một cái: "Anh câm miệng cho em, nơi này là đường phố!"

Lúc này Si Mị mới phát hiện hoá ra có rất nhiều ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người bọn họ, xị mặt quát: "Nhìn cái gì, chưa thấy qua vợ chồng thảo luận chuyện giao hợp à!"

Tất cả mọi người không ngừng lắc đầu chán ngán, thói đời bạc bẽo quá. . . . . .

Vẻ mặt Hạ Tình căng thẳng, tức giận quát: "Ai là vợ của anh hả? Cút đi!"

"Hắc hắc. . . . . ." Si Mị mặt dày cười cười, nắm lấy quần áo cô như làm nũng nói: "Đừng nóng giận, anh thề sau này không chạm vào phụ nữ nào khác nữa! Chỉ muốn một mình em, một mình em là có thể ép khô anh rồi, những phụ nữ khác chớ hòng mơ tưởng!"

"Câm miệng!" Hạ Tình giận dữ hét.

Si Mị liền ngậm miệng, nhìn ra được cô đang giận thật.

Hạ Tình hít một hơi thật sâu, mắt thấy trời sắp tối rồi, đứng ở trên đường cũng không phải là biện pháp! Nghiêng đầu nhìn cửa hàng bán pháo hoa đối diện bên đường, lập tức vùng ra khỏi tay anh chạy tới!

Si Mị cả kinh, nhìn bóng lưng trốn chạy của cô kêu lên: "Đừng chạy chứ! Chờ anh một chút. . . . . ."

Chân sải bước đuổi theo sau, khẩn trương nhìn chung quanh xem có xe hay không. Người phụ nữ ngốc này lại đâm thẳng tới, băng qua đường cũng không biết nhìn xe sao?

Trời lại rất tối, thành phố náo nhiệt lại thay đổi thành diện mạo khác, những ánh đèn rực rỡ cùng với dãy ngân hà trên bầu trời phối hợp lẫn nhau. Vùng ngoại thành bầu trời cao hơn, đường nhìn rộng rãi, không khí rõ ràng cũng lạnh lẽo. Có con dế trong bụi cỏ dại không ngừng kêu lên, làm cho màn đêm này càng thêm xinh đẹp và tăng thêm vài phần sức sống.

Si Mị ôm một đống pháo hoa từ trong cái hộp, còn có ở chỗ ngồi phía sau xe chuyển xuống, còn Hạ Tình ngồi trên đầu nắp xe, vẻ mặt mãn nguyện không có ý định giúp một tay chút nào! Lúc ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn thì vui mừng không nói ra được, bất mãn đổ đầy mồ hôi trên trán, chứng tỏ anh thật sự rất mệt.

"Được rồi, Hạ tiểu thư!" Si Mị cầm một bó pháo hoa còn dư lại trong ngực để bên cạnh cô, ngửa đầu nhìn đôi mắt sạch sẽ của cô hỏi "Đốt bây giờ sao?"

"Ừ, cùng nhau đốt! Em muốn xem một cuộc lửa khói từng bừng."

"Được!" Si Mị xoay người chạy tới, trong tay cầm cái bật lửa một mình đốt lên. . . . . .

Xíu---

Âm thanh đặc biệt hết lần này đến lần khác vang lên, pháo hoa tách ra cùng với sức mạnh cực điểm chọc thủng vật cản trên bầu trời, sáng rực rỡ, toả sáng hết mình rồi tất cả lụi tàn trong nháy mắt. Toàn bộ cứ kéo dài lập đi lập lại như vậy. . . . . .

Ánh lửa nhu hoà chiếu sáng hai gò má cô, trắng nõn tinh khiết, vẫn ngước lên nhìn pháo hoa lần lượt nở rộ, lần lượt lụi tàn, đẹp mà ngắn ngủi.

Hoá ra thế gian này đẹp nhất chỉ có phù dung sớm nở tối tàn, pháo hoa cũng dễ dàng nguội lạnh.