Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 215



Không tới hai ngày thì Kỷ Trà Thần và Ninh Tự Thuỷ bay đi Đức, chuyện còn lại đều giao cho Đường Diệc Nghiêu và Si Mị xử lý, bây giờ trách nhiệm còn lại của anh là chăm sóc vợ, cưng chìu vợ, yêu vợ. Có nói hổ phách là loại hàng tốt đi nữa cũng không quan trọng.

Phần lớn ban ngày Si Mị đều ở công ty, buổi tối mới ở cùng Hạ Tình, dường như cô cũng không để ý. Dù sao ban ngày cô ở nhà cũng không có việc gì khác, không phải ngủ thì là ngẩn người. Ánh mắt Si Mị nhiều lần nhìn cô tràn đầy cưng chìu và yêu thương, muốn nói bộ dạng của cô hù mình toát mồ hôi lạnh lại thôi.

Thỉnh thoảng anh cùng Đường Diệc Nghiêu uống rượu, dáng vẻ hơi say rượu trở về ôm cô đầy thân mật triền miên, giày vò cô đến sức cùng lực kiệt, kêu gào cầu xin tha thứ mới chịu bỏ qua. Như đêm nay chính là một đêm tra tấn hành hạ khổ sở dữ dội và vui vẻ.

Hạ Tình mệt mỏi, mi mắt nặng trĩu không mở lên nổi, nhưng đầu óc lại vô cùng minh mẫn, lại không ngủ được. Ở trong ngực anh không đàng hoàng một chút nào, luôn nhích tới nhích lui, nhắm trúng lửa dục đốt lên trên người Si Mị làm anh phải nắm eo cô nói: "Có phải mới vừa rồi anh không đủ sức, em không hài lòng đúng không?"

Hạ Tình cố gắng mở mắt buồn bực nhìn anh, dùng giọng khàn khàn làm nũng nói: "Đâu có đâu."

Si Mị cụp mắt xuống nhìn môi mỏng đỏ thẫm của cô, cúi đầu chạm nhẹ một cái, tối nay lời nói giấu ở trong lòng đã lâu cũng không nhịn được nữa thổ lộ ra ngoài: "Gả cho anh, làm vợ anh, chúng ta mãi mãi ở cùng nhau có được hay không?"

Hạ Tình không trả lời anh, nhưng cả người rõ ràng ngẩn ra, ngẩng đầu, ánh mắt hơi kinh ngạc có vài phần hoảng hốt và bối rối nhìn anh, cắn môi dưới trầm mặc không nói.

"Tình Tình, chúng ta sau khi kết hôn có thể vĩnh viễn vui vẻ ở cùng nhau như thế này, chúng ta sẽ hạnh phúc như Kỷ thiếu và Tự Thuỷ. Chúng ta kết hôn được không?" Giọng nói Si Mị trầm thấp hơi mang theo cầu xin đến mức không thể nhận ra được, đôi mắt đầy thâm tình, khẩn trương, mong đợi, lại lo sợ.

Mấy ngày này bọn họ chung sống rất vui vẻ, như vợ chồng thật. Mỗi ngày mình ở công ty làm việc, cô thì ngoan ngoãn ở nhà. Hết giờ làm trở về, cô tựa như con chim nhỏ bay tới, cầm quần áo cho anh, rồi tới giày. Sau đó hai người cùng nhau ăn tối, cùng xem ti vi, cùng nhau tắm, cùng nhau. . . . . .

Trừ thiếu tờ giấy kia, bọn họ đã chính thức là vợ chồng không có khác biệt gì rồi. . . . . . Anh rất muốn rất muốn hạnh phúc ở lại mãi mãi như thế này, có thể cầm tay cô, đến đầu bạc. Nhưng cô giống như một cơn gió, làm cho người ta không bắt được. Kinh thánh nói, yêu như bắt gió, gió sẽ không ở lại một chỗ quá lâu, cuối cùng cũng phải đi. . . . . . Anh cũng rất sợ Hạ Tình rời khỏi mình.

Bất chợt, ngay cả mình cũng không phát hiện, hoá ra mình đã yêu cô trước rồi.

Hốc mắt Hạ Tình ửng đỏ, bờ vai hơi run rẩy như đang cố gắng che giấu điều gì, dùng sức đến môi cũng bị nứt ra, mùi máu tươi trong khoang miệng tràn ra. Lông mày nhọn rũ xuống, giọng nói áy náy: "Thật xin lỗi, em không thể gả cho anh."

Trong mắt Si Mị thoáng qua mất mát lớn, đột nhiên ngồi dậy, lồng ngực trần trụi lộ ra trong không khí. Cầm lấy cánh tay cô kéo lên, thô lỗ kìm chặt cằm cô, vẻ mặt lạnh lùng đầy tức giận, ánh mắt tràn đầy khó hiểu. "Nói cho anh biết, vì cái gì? Tình Tình, chúng ta như thế này không phải rất vui vẻ sao? Tại sao không thể gả cho anh? Tại sao?"

Sức của anh rất lớn, lớn đến nỗi cô đau không la lên được, vì anh mạnh mẽ bức bách cô thậm chí ngay cả ánh mắt né tránh cũng không thể, khóe miệng giật mấy lần, mới khó khăn nói ra một câu: "Bởi vì em không yêu anh."

Chợt bừng tỉnh, anh buông ngón tay xuống, ánh mắt không thể tin nhìn cô chằm chằm, gượng cười, lạnh lùng mở miệng: "Em không yêu anh? Em không yêu anh tại sao phải ở lại bên cạnh anh? Em không yêu anh tại sao cùng anh ân ái? Em không yêu anh sao lại dịu dàng và quan tâm anh?"

Hạ Tình cúi đầu xuống, nắm chặt hai tay lại giấu ở trong chăn, giọng nói lạnh nhạt trả lời: "Anh đã quên, em đã nhận của anh ba trăm tệ. Ba tháng, em muốn ở bên cạnh anh ba tháng."

"Tiền. Tiền. Tiền. Em thiếu tiền như vậy sao? Vậy em nói đi em có thể bán đứt mình bao nhiêu tiền? Anh muốn mua em cả đời. Chỉ cần em ra giá, anh sẽ chi tiền ra. Em nói đi?" Đôi mắt đỏ của Si Mị híp lại, không kìm chế được hét lên.

"Thật xin lỗi. Em chỉ bán đúng ba tháng, sau này dù có chi bao nhiêu tiền em cũng không bán. Si Mị, giữa chúng ta không thể nào có kết quả." Hạ Tình hít mũi một cái, ngửa đầu, đôi mắt bình tĩnh không có bất kỳ khác thường, không khác ngày thường.

"A." Ánh mắt Si Mị chợt lóe lên, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Hạ Tình em xem anh là kẻ đần đùa giỡn chơi rất vui sao? Em từ trước đến giờ không thiếu tiền, ba trăm tệ là em chơi đùa trêu chọc anh. Em ở đây trả thù anh lúc đầu không chịu cùng em kết hôn, cho nên bây giờ em muốn hành hạ anh. Dùng cách này để tra tấn anh."

"Tùy anh nói sao cũng được. Tóm lại, em không thể nào ở chung với anh." Giọng Hạ Tình vô cùng kiên quyết và chắc chắn.

Si Mị lập tức xuống giường, mặc quần áo vào, quay đầu lại nhìn cô một cái, tràn đầy hận ý cùng oán giận: "Hạ Tình, anh sẽ không để cho em được như ý đâu. Anh yêu em, nhưng cũng có thể không yêu em. Em có tin không, anh có thể kết hôn cùng những người phụ nữ khác?"

"Em tin. Tốt nhất ngày mai anh cùng những người phụ nữ khác kết hôn đi. Như vậy em có thể giải thoát rồi. . . . . ." Hạ Tình nói chuyện, giọng nói run rẩy một chút, lòng đau như dao cắt. Nếu không phải móng tay bấm vào lòng bàn tay, đau đớn đang nhắc nhở chính mình, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống.

"Được, rất tốt. Hạ Tình hy vọng em không phải hối hận." Giọng nói lạc đi, bóng lưng dứt khoát rời đi.

Hạ Tình nghe được tiếng cửa vang vọng, trong màn đêm yên tĩnh không ngừng lưỡng lự, giống như cái búa hung hăng đập vào ngực, tim chấn động như bị cắt đứt. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt tràn ra hốc mắt, vuốt đôi mắt đẫm lệ nhìn qua cánh của khép chặt, nghẹn ngào nói không ra một câu. . . . . .

Thật xin lỗi. . . . . . Si Mị. . . . . . Thật xin lỗi, Em thật sự không thể gả cho anh . . . . . Em thật không có cách nào gả cho anh.

Nếu em có thể nghĩ được nhiều như vậy, mãi mãi ở cùng một chỗ với anh, nhưng em không thể. . . . . . Thật xin lỗi, Si Mị. . . . . . Nếu như có thể sớm biết như thế, em nhất định sẽ không trở về, nhất định sẽ không để cho anh yêu em, nhất định không để anh đau lòng, khó chịu như vậy.

Thật xin lỗi ---.

Dưới lầu truyền tới tiếng động cơ ù ù, Hạ Tình như bị cái gì đó làm bừng tỉnh, đi chân trần xuống giường muốn đi tới bệ cửa sổ nhìn xe anh, lại bị chăn quấn lấy chân, ngã trực tiếp từ trên giường xuống đất. Ngã rầm một tiếng, trước mắt biến thành màu đen, đầu óc hôn mê nhất thời không có ý thức. Dừng lại hơn mười giây, lúc hai tay đè trên sàn nhà muốn đứng lên lần nữa, sau sống lưng đau đớn kịch liệt. . . . . .

Trong phút chốc sắc mặt tái nhợt, trán rỉ ra mồ hôi, tay phải vòng ra phía sau lại đau dữ dội không chịu được. Thân thể không ngừng run rẩy, cố sức cắn môi giơ cánh tay giữ chặt ga giường, thử đứng lên, nhưng đầu gối rời khỏi vị trí sàn nhà không tới một cm thì ngã xuống đất lần nữa, cô đau gần như ngất đi.

"Si Mị. . . . . . Si Mị. . . . . ." Nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống, làm thế nào cũng không ngăn được, ánh mắt lướt qua rồi ngừng lại trên cửa sổ thủy tinh, bên ngoài hoàn toàn đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tiếng ong ong càng ngày càng xa. . . . . . .

Hạ Tình nắm ga giường bò từ từ đến chỗ đầu giường, mở ngăn kéo ra, lấy hộp trang sức ra, mở ra là một hộp thuốc màu trắng, bên trong chỉ còn lại một viên thuốc. Nước mắt trào ra lần nữa. . . . . .

Hoá ra ba tháng đến nhanh như vậy. . . . . . Thì ra ba tháng đã không còn thấy nữa. . . .

Lúc nào thì qua nhanh như vậy, nhanh đến nổi cô chưa chuẩn bị tâm lý, không nhận ra, chuyện xảy ra giống như chỉ là một cái nháy mắt, giống như mình mới gặp anh ở nước ngoài ngày hôm qua, ánh mắt bị một đầu tóc đỏ rực của anh hấp dẫn, làm cho mê muội.

Thì ra tất cả hạnh phúc đều có điểm dừng. Hạnh phúc của mình chỉ tồn tại vào tối nay mà thôi, qua tối nay mọi thứ đều kết thúc.

Nước mắt như thủy triều cuốn tới, cuộn trào mãnh liệt như vậy, giống như qua đêm nay e rằng quyền được khóc mình cũng không có. Cơ thể mảnh mai không chịu nổi đau đớn hành hạ ngã xuống đất, trong tay cầm duy nhất viên thuốc nhưng chưa kịp nuốt vào, giờ phút này nuốt hay không nuốt cũng không có gì khác biệt.

Sàn nhà lạnh lẽo xuyên qua da thịt thấm vào trong cơ thể, theo máu chạy toàn thân, làm cho tế bào toàn thân cũng lạnh như băng. Linh hồn được phóng thích, đêm đen như mực, cuối cùng chỉ còn lại vô số nước mắt và tiếc nuối.

Đêm nay, anh sẽ không trở về nữa. . . . . .

Giống như có người đóng đinh sắt vào trong sống lưng cô, đau tim rách phổi, đau đến không muốn sống, lúc này chỉ mong mình chết đi. Chết rồi, sẽ không đau đớn nhiều như thế. Nhưng trong lòng quá đau khổ, không nỡ đi tìm cái chết. Chết rồi thì sẽ không nhìn thấy mặt anh nữa, không còn nhìn thấy anh cười, không chạm vào được khuôn mặt ấm áp của anh. . . . . .

Không bỏ được, thật không nỡ.

Hạ Tình im lặng nằm trên sàn nhà, cố gắng cắn môi chịu đựng đau đớn. Da thịt toàn thân cũng bị mồ hôi thấm ướt rồi, mí mắt nặng nề cuối cùng chống đỡ không nổi từ từ khép lại, sau đó. . . . . . Chìm vào trong bóng tối khôn cùng.

Mở mắt đã là mười giờ sáng, gian phòng vắng vẻ chỉ có một mình cô. Si Mị chưa từng trở về, cũng không có ai đến xem qua cô. Cơn đau xé tim rách phổi tối hôm qua dường như chỉ là một cảnh trong mơ, không thật sự tồn tại. Cô vô cảm đứng lên, không quan tâm cơ thể lạnh như băng, máy móc lấy quần áo từ trong tủ quần áo ra mặc vào trên người mình.

Lúc ánh mắt dừng lại vào tủ quần áo lần nữa thì ngây ngẩn cả người, từ lúc nào quần áo mình lại nhiều như vậy? Dường như mỗi một món đều là Si Mị mua cho mình, anh nói mua quần áo cho người phụ nữ của mình nhiều một chút là thành tựu lớn nhất của một người đàn ông.

Hốc mắt đỏ lên lần nữa, những thứ này như dòng chảy ngọt ngào thân thiết, lại là loại cảm giác này, đau nhói và hạnh phúc, không cách nào mở miệng.

Đóng tủ treo quần áo lại, ra khỏi phòng, căn phòng vắng lạnh, chỉ có một người giúp việc vào thu dọn đồ đạc, những người khác dường như đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng khách, cửa không đóng, truyền đến giọng nói yêu kiều ỏn ẻn: "Đừng như vậy nha. . . . . . ghét anh ghê."

"Ghét anh sao? Tại sao không thích vậy cùng anh kết hôn đi. . . . . ."

"Anh biết rõ còn hỏi." Cô gái lại làm nũng một lần nữa.

Giống như sấm sét giữa trời quang, cả người Hạ Tình cứng đờ, biết rõ mình không nên nhìn, không nên suy nghĩ lại không nhịn được xoay người lại, tay dừng lại trên tay nắm cửa như dùng hết sức lực mới có thể đẩy ra. . . . .