Cô gật đầu xác nhận thông tin với hai người lạ mặt và có vẻ như họ cũng chẳng có ác ý gì, chỉ đưa ra một tờ giấy, chứng minh vai trò của mình.
"Chúng tôi là nhân viên bên công ty A, đến tìm cô để thu lãi suất vay vốn, hiện đã gia hạn sang tháng thứ hai."
Không nằm ngoài dự tính, họ thật sự đến tìm cô để đòi nợ, chỉ là không ngờ rằng lại tới nhanh như vậy.
"Vào nhà rồi nói!"
Lịch sự mời khách vào trong, rồi cô lại chạy đi rót hai ly nước mang tới. Đợi tới khi ngồi xuống ghế rồi , cô mới nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
"Cụ thể số tiền lãi hai tháng qua là bao nhiêu?"
"Với lãi suất năm phần trăm của năm trăm triệu cho một tháng như hồ sơ vay vốn, thì hai tháng tiền lãi của cô là năm mươi triệu. Thời gian gia hạn lãi suất trong vòng hai tháng, nay đã trễ chu kỳ nộp ba ngày nhưng chúng tôi chưa thấy phía cô liên hệ nên mới đích thân tới nhà một chuyến."
Những gì vừa nghe được, nếu đối với một người vừa trải qua cú sốc tình cảm hôn nhân chắc chắn sẽ sốc tới mức ngất xỉu hoặc luống cuống bật khóc vì sợ, nhưng với Tống Nhật Thiên Kim thì khác, hiện tại cô ấy vẫn đang hết sức bình tĩnh và muốn ngỏ ý thương lượng với đối phương.
Hít sâu vào rồi thở hắt ra là cách để bản thân điềm tĩnh nhất, cô mỉm cười thư thái, rồi nói:
"Không giấu gì các anh, hiện giờ trong tay tôi chẳng có gì cả và cũng không có điều kiện để trả nợ."
Hai người đàn ông đối diện thực tình không khỏi bàng hoàng, biết vậy nên Thiên Kim lập tức đi thẳng vào vấn đề:
"Bản thân tôi là kẻ bị hại, nhưng cũng thật đáng đời khi bị chính chồng mình gài bẫy mà không hề hay biết. Giờ anh ta cùng nhân tình bỏ mẹ con tôi rồi, tất cả tài sản của tôi cũng không còn gì cả, căn hộ này cũng đem đi thế chấp cho công ty các anh để vay vốn. Ngay bây giờ, tôi chỉ có tấm thân đang mang thai ba tháng này, việc làm không có, nói chung là không có nguồn thu nhập ổn định, nên phiền các anh về thông báo với cấp trên của mình rằng, nếu đồng ý lấy căn nhà này để xóa nợ thì tới tìm tôi bàn bạc hoặc là cứ đi kiện, tôi sẽ lĩnh án sau khi sinh con xong, chứ tiền thì không có để trả lãi thì nói chi đến tiền vốn."
"Căn hộ này, lúc tôi mua có giá hơn bảy trăm triệu, nếu ông chủ của các anh đồng ý lấy vật trừ nợ thì chỉ có lời chứ không lỗ. Nếu không ở thì cho thuê lấy tiền hằng tháng, như vậy là lãi mẹ đẻ ra lãi con, không gì hời hơn nữa cả."
"Tôi tin, là người làm ăn chắc hẳn ông chủ của các anh sẽ tự biết cân nhắc bên nào có lợi cho mình."
Tư duy nhạy bén và cách giao tiếp biết đánh đòn tác động vào tâm lý đối phương của Tống Nhật Thiên Kim khiến hai người đàn ông trước mặt nhanh chóng đắn đo suy nghĩ, rõ là đã có bảy phần dao động.
"Được! Vậy chúng tôi sẽ về báo cáo với ông chủ, rồi liên hệ lại với cô sau."
"Vâng! Cảm ơn các anh!"
Cả ba cùng đứng dậy, giữa họ còn có màn bắt tay giao tiếp đầy thiện chí.
"Chúng tôi về trước!"
"Vâng! Đi đường thong thả, tôi chờ tin của ông chủ các anh!"
Tống Nhật Thiên Kim tiễn khách ra tận bên ngoài, rồi mới đóng cửa, đi vào nhà.
Giương đôi mắt ảm đạm nhìn bao quát căn hộ nhỏ được mua bằng tất cả số tiền tiết kiệm mình tích góp được, có cả tiền của mẹ lén ba cho mình phòng thân, nay phải bất lực đứng ra giao dịch mua bán để sửa chữa cái ngu ngốc của bản thân, Thiên Kim không kìm được giọt nước mắt chua xót.
Nếu phải bán nhà, vậy cô sẽ đi về đâu? Tống gia, nơi đó cô làm sao còn mặt mũi nào để lui về đối diện với ba mẹ, người đã từng hết lời khuyên răn cô, bảo rằng người đàn ông đó không tốt như cô nghĩ. Nhưng rồi cô vẫn cố chấp lao vào vòng xoáy tình yêu, kết hôn để rồi nếm lấy trái đắng.
Đứng đó, ngậm ngùi một chút, rồi cô lại tự gồng mình lên để quên đi cảm xúc tệ hại hiện tại. Lau đi nước mắt, vì khóc cũng không giải quyết được gì, lệ cũng chỉ khiến bản thân thêm yếu đuối hơn mà thôi.
Tống Nhật Thiên Kim mỉm cười lấy lại niềm tin trong cuộc sống. Cô vào phòng, đem những thứ từng liên quan đến người đàn ông ấy bỏ vào thùng rác, rồi vào phòng tắm, rửa mặt cho tỉnh táo.
Quay trở ra với dáng vẻ ổn định hơn, cô nhặt lại túi thực phẩm đã mua trước đó, mang vào bếp và tự làm cho mình bữa cơm tối đơn giản.
Cô phải mạnh mẽ, vì yếu đuối sẽ khiến những người từng khiến cô đau khổ càng thêm hả hê, vui sướng. Không những phải kiên cường vươn lên mà cô còn phải sống tốt lên từng ngày, thay đổi bản thân để mai sau còn khiến những người từng làm cô đau, trợn mắt kinh ngạc.
Rồi một ngày nào đó, họ sẽ phải quỳ xuống van xin cô giúp đỡ, van xin được cô tha thứ. Ngày đó, nhất định sẽ không xa!