"Hồi ức kể lại vào lúc 26 tuổi của mẹ An Hy- Lục Dĩ Phương, phu nhân nhà họ Lục.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Mẹ An Hy cầm một đóa hoa hướng dương đến trước cửa bệnh viện. Lục Dĩ Phương gõ cửa phòng bệnh của ông Lục Vương Tấn- ba của An Hy hiện tại. Đón nhận dì Phương là ánh mắt chán ghét của chú Tấn, ánh mắt lạnh lẽo ấy như muốn xua đuổi đi người con gái được tạo ra bởi nắng. Dì cắm hoa vào bình, những bông hưng dưng được đặt ngay cạnh cửa số như rực sáng c căn phòng. Vương Tấn cất giọng:
Cô là ai?Bao mลิน.Đáp trả câu hỏi là một câu trả lời trống không. Dĩ Phương chả thèm nhìn Vương Tấn lấy một cái mà đã quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh. Khi trở lại trên tay bây giờ đã có thêm một giỏ trái cây và một con dao. Dĩ Phương ngồi xuống ghế, lấy một quả táo đỏ mọng rồi đưa lưỡi dao gọt vỏ rất điêu luyện. (
Tôi tới đây để chăm sóc anh, vậy nên ngoan ngoãn một chút đi! Nhanh há miệng ra!Tại sao tôi phải nghe lời cô?!
Dĩ Phương đưa con dao lại gần Vương Tấn, đầu lưỡi dao gần như chạm vào da thịt trên chiếc cổ thon dài đó. Hạ tông giọng xuống cô đe dọa.
Anh có tin nếu anh không ngoan ngoãn há miệng ra..Thì con dao này sẽ đâm thẳng vào cổ họng anh không??Gì?!...Gì chứ?...Cô đang uy hiếp tôi???Anh nghĩ tôi rảnh để uy hiếp anh???Cô đến đây chỉ vì tiền thôi đúng chứ? Đúng là chả biết tôn trọng ai!Dĩ Phương sắc mặt tối xầm, cô không trả lời, chỉ im lặng xoay lưỡi dao xuống dưới tay, nhanh như cắt cắm thẳng xuống mặt bàn. Khóe miệng cười tươi với giọng điệu ngọt ngào hơn cả sữa.
Không không!! Tôi đâu phải loại người thèm tiền đến nỗi mà điên điên khùng khùng đi chăm một tên bị bệnh khó ưa như anh đầu ha.Cô!!!Không ai chịu nhường ai, cô một câu tôi một câu. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, dần dần hai cô chú lại trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của đối phương.
Nhưng rồi một ngày, cô gái mang theo hương vị của nắng đó không còn đến phòng bệnh của Vương Tấn nữa.
Sau một thời gian bên cạnh cô gái ấy, dường như trong lòng Vương Tấn đã dành cho Dĩ Phương một vị trí rất đặc biệt. Cậu chàng cứ trông ra phía cửa phòng mà thở dài.
- Haiz..Hôm nay....Cô nhóc đó lại không đến sao?...
Vương Tấn chờ mãi cho đến khi xuất viện nhưng cô gái ấy vẫn không hề đến. Tìm kiếm cô ấy khắp nơi, rồi cuối cùng lại mang thất vọng.
Hôm ấy là một hôm mưa mịt trời. Trên tay là một chiếc ô màu đen, Vương Tấn thất thần đi trên con đường. Anh thấy một tiệm hoa, ngắm trúng bông hoa hướng dương rực rỡ ấy, kí ức chợt nhớ hình bóng một cô gái. Vướng Tấn chỉ mới cất lời:
Bán cho tôi bông hướng dương trước cửa đi!Vâng! Vâng!!Vừa ngẩn đầu lên, một hình bóng quen thuộc đã đập thẳng vào mẩt chàng trai ấy. Mái tóc vàng hoe cùng với đôi đồng tử xanh biếc, nhìn thấy cô không gian u tối buồn bã của cơn mưa dường như được cô làm cho bừng sáng.
Chính là Dĩ Phương! Dáng vẻ này của cô ấy đã từng khiến thiếu gia nhà họ Lục động lòng. Đôi đồng tử anh co lại, vội vã ôm lấy Dĩ Phương.
Tại sao? Tại sao em lại không đến?? Tôi đã chờ em.... Tìm em rất lâu, em biết không?Tại sao tôi phải đến?? Anh khỏe lại cũng là lúc tôi nên rời đi. Nhiệm vụ cũng xem như đã xong. Tôi không muốn dính liếu gì đến thiếu gia Lục đây đâu!
Lạnh lùng đẩy Vương Tấn ra, Dĩ Phương quay đầu đi vào cửa tiệm thì anh ta đã kéo tay cô lại. Vương Tấn cầm bông hướng dương lên, quỳ một chân xuống rồi tỏ tình cô ấy. Mặc dù chân của anh vẫn chưa khỏi hẳn.
- Tôi thích em! Rất là thích em! Hạ Dĩ Phương à tôi thật sự rất thích em!...Em có thể cho tôi một cơ hội ....Được không??
Cô nàng mắt ngấn lệ, không hiểu vì sao anh lại thích cô, rồi lại quỳ đôi chân đang bước đi khập khiễn đó để tỏ tình cô. Dĩ Phương không kìm nổi hạnh phúc liền ôm lấy Vương Tấn rồi lại bật cười.
Sao....Sao em lại cười..Ai lại đi tặng hoa cho người bán hoa bao giờ! Còn là hoa vừa được mua bởi chính chủ nữa kia chứ!"'- Vậy là mẹ và bố con trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới của nhau!
Mẹ An Hy cười hạnh phúc, ngắm đóa hướng dương ấy mà kể lại. Chạm nhẹ lên cánh hoa bà nói nhỏ:
Bông hoa này... Là bông hướng dương bố con đã mua lúc tỏ tình mẹ đấy!Thật lãng mạn quá đi mất!!!Hahaha không phải là tình cờ đâu mà là cố tình đấy! Mẹ đã lên kế hoạch để có được ba con đó nha!Vậy nên tiểu cô nương của mẹ à. Nếu Lưu Viễn còn bên cạnh con, sớm muộn gì thằng bé cũng thuộc về con thôi! Lo gì chứ!Hả!! Sao..Sao mẹ biết..người con thích..là cậu ấy???Hai mẹ con đang nói chuyện hăng say thì bố từ đâu đi ra, khoanh tay rồi cười bất lực.
Á à hóa ra là em đã lên kế hoạch hết rồi nhỉ? Mẹ tụi nhỏ?Ha...ha..ha...Bị anh phát hiện mất rồi!Dĩ Phương gãi đầu cười gượng. Bố An Hy cúi xuống áp sát mặt mẹ cô rồi cười một cách lưu manh.
- Nhung co chuyen nay co le em khong biet.…D6 la lic ay, anh da het benh roi nhung anh lai gia om de niu keo em
ở lại cạnh a...lâu hơn.
- Cái gì chứ! Lão già thối này?!!
Mẹ An Hy nhéo lấy má của ông bố lưu manh xảo quyệt ấy mà mắng. Bây giờ mới biết ai mới là trùm cuối. An Hy không thể ở lại đó thêm một giây, một phút nào nữa. Mùi "cơm chó" nồng nặc khiến một người chưa trải qua mối tình nào như cô không thế nuốt trôi.
An Hy đi xuống nhà bếp, đổ sữa ra bát rồi cho Kẹo Sữa uống. Vuốt ve cáu đầu tròn của nó cô thủ thỉ:
Không hiểu sao chị... Lại có cảm giác rất ghen tị với...Tình cảm của hai người đó...Meo!!Kẹo Sữa kêu lên bất lực với suy nghĩ trẻ con của cô chủ nhỏ. Ông anh trai Triết Vũ khoanh tay đứng dựa vào cửa rồi lại dở thói trêu chọc:
Tiểu quỷ nhà chúng ta bữa nay lại có thêm skill mới là nói chuyện với động vật à??Đừng trêu em nữa, hôm nay không có tâm trạng để đấm nhau với anh đâu!Mặt cô xịu xuống phụng phịu, tay chống cằm nhìn Kẹo Sữa rồi thở dài y hệt bà cụ non. Triết Vũ đi đến xoa đầu An Hy. Miệng thì nói lời an ủi, tay thì xoa rối tóc cô em.
Thôi nào! Hôm nay nhóc lạ lắm nhé! Trả tiểu quỷ lại đây cho anh hai đi!!Anh làm gì thế!!! Rối hết tóc em rồi!!An Hy phồng má, đôi má hồng hào của cô lúc này phúng phính như một chú sóc chuột trông cực kì dễ thương.
Mở tủ lạnh, Triết Vũ lôi ra hộp bánh donut chocolate rồi ăn một cách ngon lành. Cậu vừa ăn miệng vừa hỏi An Hy:
Chiều nay nhóc có tiết đúng không?Anh có biết mấy cái bánh đó em mua cho ai không hả???Ai biết! Lỡ ăn mất rồi, chả lẽ em móc họng anh hai yêu quý của em ra sao??Anh!! Tên đầu gà! Haiz..Tức chết em rồi!!Gió nhè nhẹ thổi, làm tán lá đung đưa xào xạc. Ánh nắng chiều đan xen qua những áng mây bên ngoài cửa sổ của một lớp học toán nhàm chán.
Thầy Tự thở dài ngao ngán, nhưng chẳng làm gì được cậu học trò đứng top 1 của trường:
- Lưu Viễn à thầy đã bảo trong lớp em đừng làm việc riêng được không hả?
- Nhưng mấy cái thầy dạy, em đã biết hết rồi! Nghe mãi nhàm chán lắm!!
Cậu nhún vai cười gượng. Cả lớp bị vẻ mặt khó ưa của thấy Tự khi nghe câu nói của Lưu Viễn chọc cười, bộ mặt cau có pha chút bất lực của thầy thật sự rất có khiếu hài hước. Quân Dật còn thêm dầu vào lửa khiến giáo viên Tự mặt đen xì:
- Thầy ơi! Hay để cậu ấy làm giáo viên dạy bọn em môn này đi nhỉ! Hahahaa
Cả lớp cười một trận sảng khoái, không biết tự bao giờ lớp học tưởng chừng như không có tiếng cười ấy lại vui vẻ, nhộn nhịp đến như vậy. Hay..Từ lúc cô gái ấy đến với thế giới này hay sao?
Giờ ra chơi cuối cùng cũng đến. Cậu chàng vội vã nắm tay An Hy, sợ rằng nếu trễ một chút thì sẽ không có thời gian ở riêng với cô.
Chúng ta...Xuống canteen ăn gì nhé?!À..Được!An Hy như mất hết sức sống, vẻ mặt uể oải ấy làm Lưu Viễn không thể nào đứng yên một chỗ. Cúi xuống bằng với chiều cao của cô, cậu hỏi nhỏ:
Cậu thấy không khỏe ở đâu sao? Tiểu cô nương??Không!...Không có! Tớ ổn mà! Rất khỏe ấy cậu nhìn này!Xăng tay áo, gồng cánh tay để tạo cơ bắp, nhưng có vẻ con chuột cơ cô tạo ra nhìn thấy Lưu Viễn liền sợ mà chạy mất. Trên cánh tay thon thả trắng trẻo ấy không thấy được một chút sức mạnh nào.
An Hy cười gượng, ngượng ngùng kéo tay áo xuống:
A ha ha....Chúng ta...Xuống canteen thôi!..Được! Được! Xuống đó tớ mua sản phẩm bổ sung cơ bắp cho cậu nhé nhóc con!!Ớ! Tên này!!! Đừng có trêu tớ!!!Cô xoay người, tay không quên nắm chặt tay Lưu Viễn. Đi đến canteen Lưu Viễn đột nhiên đứng chắn sau người
An Hy, mắt ngó ngang ngó dọc, rồi hai tay nắm lấy vai cô mà che chắn đằng sau cho cô. Hành động bất thường này của cậu khiến An Hy để ý mà thầm nghĩ: "Cậu ấy...Sao lại đứng chắn phía sau mình như vậy nhỉ??"
Dường như có điều gì đó khiến cậu chàng không dám nói ra, một điều rất ngượng ngùng. An Hy và Lưu Viễn đi đến nơi bán đồ ăn vặt, cậu trai ấy vẫn đứng phía sau cô như vậy. Quan sát mọi người để không ai có thể nhìn thấy nó.
- Lấy cho cháu cây kem việt quất ấy đi ạ!! (1
An Hy chỉ tay đến phía cây kem vị việt quất đang được bày bán. Lưu Viễn vội ngăn cô lại, lắc đầu lia lịa:
Không không!! Kem lúc này...Bây giờ không ăn được đâu!! Cậu ăn cái khác đi...Cái nào ngọt một chút ấy!! Dì ơi lấy con 10 viên kẹo sữa đi ạ!O...Tại sao..Không cho tớ ăn kem chứ?!!!Cô gái nhõng nhẽo phồng má rồi chu môi nhưng không hề nhận ra rằng cậu ấy không cho cô ăn là vì lý do đặc biệt.
Lưu Viễn nắm lấy vai An Hy đi đến phòng WC nữ.
Mặt cậu đỏ hồng, sự ngượng ngùng in rõ lên trên khuôn mặt anh tú ấy, gãi đầu cậu nói nhỏ:
- Cậu....Cậu vào đây chờ...Tớ một chút!
Hành động khả nghi của cậu khiến An Hy không tài nào hiếu được chàng trai này đang tính âm mưu chuyện gì.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng chờ cậu. Lưu Viễn chạy lên đến lớp, chần chừ khó xử mà nhìn Từ Ân. Có lẽ cô ấy là vị cứu tinh của cậu lúc này. Cậu lấy tay chọt nhẹ vào lưng Từ Ân, giọng thủ thỉ chỉ cậu và cô nghe thấy:
Cậu....Cậu....Có mang theo..cái đó không..??Cái cậu nói là cái gì vậy??Cái...Con gái..Dùng... Khi.....Mùa...Dâu..À rồi!Từ Ân cười tủm tỉm, lấy trong túi ra một hộp BVS nhỏ cô cẩn thận gói lại rồi tìm một hộp giấy đặt vào.
Cậu...Còn cái váy dự phòng nào không?...Dính ra ngoài rồi sao?Ư..Ừm..Mặt Lưu Viễn đỏ ửng như trái cà chua. Một cậu trai tân lần đầu phải xử lý một tình huống như vậy. Chắc chắn Lưu Viễn đang rất rối, rất khó xử. Từ Ân đưa túi giấy cho cậu, Lưu Viễn chạy như bay xuống tần dưới. Chạy như không biết mệt, chạy nhanh vì có người đang chờ cậu.
Bên phía An Hy, cuối cùng cô cũng nhận ra điều bất thường. Hôm nay cô cứ cảm thấy mệt mỏi, bụng có chút khó chịu không ngờ hôm nay lại đến kì rụng dâu. Nhưng có vẻ như bây giờ chuyện này đối với An Hy không còn quan trọng nữa rồi.
An Hy mỉm cười hạnh phúc, lòng thầm nghĩ: "Lúc nãy....Tên hồ ly ngàn đuôi đó không cho mình ăn kem là vì lý do này sao? Đứng đằng sau lưng mình cả buổi trời là vì để che vết máu cho mình sao?... Hèn gì cứ thấy cậu ấy lạ lạ.. Ha ha ha đáng yêu chết mất!.....Lần đầu tiên trong đời...Việc đến kì lại vui như vậy!..Có người để ý đến từng thứ nhỏ nhặt của mình..Thích thật đấy!" (1)
Giờ đây An Hy vui như đang đứng giữa biển hoa, cảm xúc hạnh phúc khó mà tả được bằng lời. Kiếp trước chưa từng có cảm giác được ai đó quan tâm đến những thứ tưởng chừng như nhỏ nhặt này. Bây giờ An Hy ở cơ thể này lại hưởng những đặc quyền mà kiếp trước chưa bao giờ dám mơ tưởng đến.
Tiếng gõ cửa đã cắt ngang mạch suy nghĩ của An Hy. Lưu Viễn thở hồn hển, có vẻ vì cậu chạy quá nhanh đến nỗi không kịp thở:
Tiểu Hy...Cậu..Hộc hộc...Ở buồng nào vậy?Tớ ở bên này..!! Bên này!!
Cửa buồng vệ sinh dãy cuối he hé mở, một bàn tay nhỏ nhắn thò ra. Lưu Viễn chạy đến đưa túi giấy cho An Hy:
- Trong đây có "cái đó" với váy cho cậu thay...Thêm vài viên kẹo cho cậu nữa...Tớ xin lỗi nhé! Để cậu chờ tớ lâu lắm đúng không?...
An Hy thay xong bước ra, cô nhìn chàng trai mồ hôi ướt đẫm, miệng bất giác cười hạnh phúc. Đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt thanh tú ấy mà nhéo má, khoảng cách giữa hai người rất gần như có thể nghe thấy tiếng con tim đang đập bịch bịch trong lồng ngực.
Cậu trai mặt đỏ ửng, ngượng ngùng lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ vì ngại. Không ngờ một chàng trai chưa mối tình nào lại có thể tinh tế trong chuyện này đến vậy. Tuy có chút vụng về nhưng điều này đã chứng tỏ rằng mọi thứ liên quan đến An Hy cậu đã tìm hiểu rất rõ.
Lưu Viễn à....Sự tinh tế vụng về này của cậu đáng yêu quá rồi đó!Sao...Tinh tế mà lại còn vụng về...Là sao..Hahaa vì....Kị sĩ của tớ là một cậu chàng ngốc! (Cô đưa tay dí vào trán cậu, rồi cười tủm tỉm. Lưu Viễn không ngờ lại có một ngày cậu trai đứng top 1 của trường lại bị một cô gái gọi là "chàng ngốc".
Miệng không nói được lời nào, đầu quay đi né tránh ánh mắt đang nhìn cậu ấy mà trêu chọc. Lưu Viễn chỉ biết gãi đầu với khuôn mặt đang đỏ chót ấy!