Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 2



Edit by An Nhiên

Trong giảng đường lớn, Mạc Thanh vùi đầu vào trong cánh tay, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ lúc dài lúc ngắn, tuy rằng không lớn nhưng vẫn khiến người xung quanh khẽ cười liếc mắt nhìn. Phương Diệp ngồi bên cạnh đẩy tay hắn một cái: “Làm sao thế? Tối qua lại không ngủ à?”

Mạc Thanh ngừng ngáy, đôi đồng tử trong mắt như phủ một tầng xanh nhạt: “Tan học rồi?”

Phương Diệp nhìn thoáng qua lão sư trên bục giảng đang thong thả giảng bài: “Mới được một nửa, thầy vừa kể xong chuyện trong nhà, đang chuẩn bị giảng bài mới.”

Mạc Thanh gục đầu xuống: “Tớ ngủ tiếp đây, tan học thì gọi tớ.”

Từ trước đó vài ngày Phương Diệp đã cảm thấy hắn có điểm là lạ, trước kia Mạc Thanh không thế này, nhưng gần đây cứ cách vài ngày cậu ta lại không có sức lực giống như đã lăn lộn suốt một đêm. Phương Diệp sờ thử lên ký hiệu màu đen cổ quái xuất hiện trên cánh tay Mạc Thanh: “Đây là cái gì thế? Cậu đi xăm lúc nào hay sao?”

Mạc Thanh thoạt nhìn có chút phiền não: “Không phải hình xăm, tháng trước tự nhiên xuất hiện. Cậu đã từng thấy qua loại này ký hiệu chưa?”

“Chưa, xuất hiện như thế nào?”

Kí hiệu này không giống chữ Hán, mười mấy ký tự méo mó uốn khúc tạo thành một hình thoi kiểu cổ, dài rộng ước chừng ba centimet.

Ký hiệu này xuất hiện có chút kì quái, hai tuần trước khi sinh nhật hai mươi tuổi, sáng sớm Mạc Thanh nhập nhèm tỉnh lại, phát hiện ra ký hiệu cổ quái này ở trên cơ thể, tẩy rửa kiểu gì cũng không sạch. Hắn một bên buồn bực một bên chụp ảnh lưu lại, chuẩn bị đem nó xếp vào nhóm những chuyện cổ quái phát sinh trên người mình năm 2015.

Không nghĩ tới, đêm đó xảy ra một chuyện còn cổ quái hơn.

Ngủ đến nửa đêm, hắn đột nhiên cảm giác thân thể mất trọng lực cực nhanh rơi xuống, ngã xuống người một nam nhân. Nam nhân này mặc quần áo thời xưa, giường sàng rộng lớn, trong phòng từng trận đàn hương. Nam nhân hình như cho rằng có thích khách đột kích, nhanh chóng bật dậy, lập tức từ bên giường rút ra một thanh trường kiếm kề lên cổ Mạc Thanh. Đang lúc Mạc Thanh cho là mình chết chắc rồi, nam nhân kia lại đột nhiên thu kiếm về, chỉ cúi đầu nhìn hắn. Mạc Thanh mơ mơ hồ hồ không biết chuyện gì xảy ra, hơn nửa ngày mới hỏi được một câu “Tôi đang ở đâu”, rồi lại không hiểu những lời này thế nào lại kích thích nam nhân kia, bị y đè xuống hôn lên.

Chuyện như vậy, cho đến bây giờ đã đã xảy ra ba lần.

Mỗi lần đi đến bên người nam nhân kia thời gian cũng không dài, ước chừng chỉ hơn mười hai mươi phút, nam nhân kia cũng ít nói lời thừa, câu chữ sắc bén, vừa nhìn thấy hắn liền hôn môi cởi quần áo, một bộ tư thế muốn làm chết hắn.

Vậy nên cho đến bây giờ đến tên của nam nhân kia hắn vẫn không biết.

Phương Diệp nhíu mày, quái dị nói: “Trên người xuất hiện ký hiệu không giải thích được, lại còn giống hình xăm… Hay là bớt?”

“Hai mươi năm trước chui ra từ trong bụng mẹ, không lẽ bây giờ bớt mới chạy đến?” Mạc Thanh càng nói trong đầu càng thêm phiền não, đột nhiên suy nghĩ chuyển một cái, nhướng mày hỏi, “Không phải em gái cậu là học sinh xuất sắc khoa Lịch sử sao? Nhờ con bé tra giúp tớ mấy hoa văn khác được không?”

“Hoa văn nào?”

Mạc Thanh vẽ lên giấy: “Đầu tiên là hoa văn trên một khối ngọc bội, khắc một thân cây và hai chữ, hai chữ kia tớ không rõ lắm, quanh co như thế này. Hoa văn còn lại là ký hiệu kì quái trên tay tớ đây.”

Phương Diệp khó xử nhìn mấy chữ viết như gà bới trên giấy: “Trình độ vẽ vời này của cậu, ngay cả tớ còn không nhìn ra nó là ngọc bội. Em gái tớ dựa vào cái này mà tra ra được chắc cũng làm giáo sư rồi. Miêu tả cụ thể hơn được không? Triều đại nào? Ngọc bội của dòng họ nào? Có manh mối gì khác không?”

Mạc Thanh buồn rầu nói: “Không có… Cậu cứ bảo em cậu thử xem sao, có thể tra được thì tra.” Nói xong chỉ chỉ ký hiệu trên cánh tay: “Nhưng mà cái này rất rõ ràng, nói không chừng nếu tra ra được nguồn gốc ký hiệu này thì ngọc bội cũng sẽ có tung tích.”

Đây là ngọc bội nam nhân kia mang trên người, màu xanh trắng, chất ngọc mát lạnh, cảm giác lạnh lẽo giống như nam nhân kia. Thời điểm da thịt hai người kề cận, ngọc bội thỉnh thoảng sẽ rơi trên người Mạc Thanh, nam nhân kia thích dùng ngọc bội du tẩu trên thân thể Mạc Thanh, cảm giác lạnh thấu xương, không hề bị ấm lên bởi nhiệt độ cơ thể.

Hai người thấp giọng nói chuyện, thật vất vả cuối cùng cũng đến lúc tan học.

Phương Diệp hỏi: “Đi ăn không?”

Mạc Thanh thu dọn đồ đạc xách ba lô lên: “Tớ còn phải đi học Taekwondo, đi trước đây.” Nói xong đè tay lên mặt bàn, thả người nhảy qua.

Từ nhỏ hắn đã thích tập võ, từng học qua nhu đạo, Muay Thái, nhưng thích nhất là Taekwondo. Từ tiểu học lên đại học, Mạc Thanh đã giành vô số giải thưởng Taekwondo, có thể xếp trong top hai mươi toàn tỉnh. Đáng tiếc thẳng cho đến đêm hai tuần trước kia, Mạc Thanh mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Bằng ấy công phu của hắn, căn bản thoát không khỏi Ngũ chỉ sơn của nam nhân kia.