Hôn Quân Nhật Thường

Chương 13




Hôm nay theo quan sát thì là ngày kiểm tra bài tập của Lý Phù Sơ.

Dùng xong bữa ăn sáng, đã thấy Lý Phù Sơ ôm một chồng bài tập đến Lai Nghi điện, quy củ giao cho Lý Phù Dao kiểm tra.

Không giống như bình thường không tập trung, Lý Phù Dao cực kỳ nghiêm túc xem bài tập của đệ đệ, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu. Lý Phù Sơ quỳ trước mặt hắn, căng thẳng đến nỗi sống lưng cứng ngắc, đáp lại từng câu.

Vấn đáp xong, Lý Phù Dao tiện tay vứt sách lên bàn, lười biếng dựa vào ghế, cười cười: “Cuối cùng cũng chỉ là tiểu hài tử, không biết trời cao đất rộng, chỉ dựa vào một cỗ lý luận suông thôi.”

Lý Phù Sơ bị ca ca nói vậy, khuôn mặt tươi cười nhất thời đỏ bừng lên, hai vai đổ xuống, rũ mắt không dám ngẩng đầu, dáng vẻ đáng thương này khiến Đồ Linh Trâm nhịn không được tâm mềm nhũn.

“Có điều cũng có chút tiến bộ, mấy phần quản thúc triều đình này cũng có chút ý tứ.” Lý Phù Dao chuyển đề tài, nhìn hai con mắt sáng lên của đệ đệ nói: “Bình thường lo thỉnh giáo Hà thái phó nhiều một chút, muốn chơi thì quang minh chính đại mà chơi, học cũng phải chuyên cần thành khẩn mà học.”

Đang nói, Thái giám đã đứng ở cửa khom người thông báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Tướng gia đến rồi.”

Lý Phù Dao không chút biến sắc ngồi thẳng người, dặn dò Đồ Linh Trâm: “Đem đồ trên bàn cất vào bên trong.” Rồi nói với Lý Phù Sơ: “Lần sau đề mục là *Lấy nghĩa*.”

Lý Phù Sơ vội gật đầu đáp lại.

Đồ Linh Trâm dọn sách cùng mấy bài luận của Lý Phù Sơ cất vào gian trong, Tần Khoan nghênh ngang tiến đến. Đồ Linh Trâm nghiêng người đứng một bên, thấy Tần Khoan thân là thần tử, gặp quân vương cũng không bái xá, quỳ cũng không, trực tiếp ngồi đối diện Lý Phù Dao, híp mắt cười nói: “Hóa ra Sở Vương cũng ở đây.”

Lý Phù Sơ cảnh giác đứng dậy, thiếu niên chung quy là trẻ tuổi nóng tính, không biết cách che giấu tâm tình, vừa thấy Tần Khoan, sắc mặt đã lập tức trở nên khó coi.

Lý Phù Dao tự mình rót trà cho Tần Khoan, tỏ vẻ tôn kính, lúc này mới vung tay một cái, nói với Đồ Linh Trâm: “Ngươi đem Sở Vương ra ngoài chơi thả diều đi!”


Đồ Linh Trâm phúc lễ, dẫn Lý Phù Sơ lui ra.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, nàng thấy Tần Khoan vuốt ve chòm râu, thâm ý: “Không ngờ chỉ chớp mắt mà Sở Vương đã lớn vậy rồi.”

Lý Phù Dao vừa pha trà vừa gượng cười: “Mời Tướng phụ dùng trà.”

Trước cửa điện, Lý Phù Sơ một chưởng lên cây đào, chấn động đến mức hoa đào lả tả bay xuống. Thiếu niên cứ như vậy đứng dưới tán cây, vô cùng khó chịu.

Đồ Linh Trâm biết hắn oán hận Tần Khoan, không khỏi đi tới giúp hắn gạt cánh hoa trên đầu: “Điện hạ, hôm nay trời có gió, rất thích hợp để thả diều đây!”

“Ta cũng không phải trẻ con, còn thả diều cái gì!” Dứt lời, hắn buồn buồn xoay người.

Đồ Linh Trâm nhìn bóng lưng hắn yên lặng đá cục đá, nhất thời buồn cười: Còn nói mình không phải trẻ con, rõ ràng đây chính là tính khí của trẻ con.

Đồ Linh Trâm bước đến trước mặt hắn, cười nói: “Hay là chúng ta đi đá cầu?”

Đôi mắt Lý Phù Sơ bỗng chốc sáng ngời, rất nhanh lại ảm đạm trở lại. Hắn vung vung tay, thở dài một hơi, thầm nói: “Quên đi, hôm nay thấy lão hỗn đản liền chẳng có tâm tình chơi đùa nữa.”

Đồ Linh Trâm nín cười, không thể làm gì khác hơn là tiễn vị điện hạ lo nước thương dân này ra cửa.

Trở lại Lai Nghi điện, Lý Phù Dao cùng Tần Khoan vẫn đang đóng cửa nghị sự. Đồ Linh Trâm đi ngang qua cửa, vừa vặn nghe Tần Khoan nói: “… Ba năm quốc tang đã qua, hậu cung bệ hạ trống vắng, cũng nên lập hậu nạp phi rồi.”

Đồ Linh Trâm ngẩn ra, mau mau dừng bước chân, trốn một bên nghe trộm, thầm nghĩ: “Tần Khoan có ý gì đây? Chẳng lẽ hắn muốn làm Quốc trượng?”

Lý Phù Dao trầm mặc không nói.

Tần Khoan tiện đà nói: “Theo lão thần thấy, Lâu Tâm Nguyệt nhà Lâu Hầu gia là một cô nương tài đức nhiều mặt, tướng mạo song toàn, lại tâm đầu ý hợp với Hoàng thượng. Quả thật là ứng viên phù hợp cho quốc mẫu Đại n!”

Chuyện này quả ngoài dự liệu! Đồ Linh Trâm kinh ngạc: vốn tưởng rằng Tần Khoan khống chế triều đình hơn 10 năm, chắc chắn tiến cử nữ nhi ruột của mình làm Hoàng hậu, vậy không phải mới khống chế tốt hơn Lý Phù Dao cùng toàn bộ hậu cung sao? Nhưng sao hắn lại đề cử nữ nhi Lâu gia làm Hoàng hậu?

Trong phòng, Lý Phù Dao làm như trầm tư, do do dự dự nói: “Nhưng làm ái…”

“Thứ cho lão thần nói thẳng.” Tần Khoan không chút lưu tình đánh gãy lời Lý Phù Dao, cứng rắn nói : “Yên Nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cũng không xứng với Hoàng thượng. Huống hồ Yên Nhi từ nhỏ đã có hôn ước với công tử nhà khác, sợ là không có phúc phận hầu hạ Hoàng thượng.”

Đoạn nói chuyện sau đó, Đồ Linh Trâm không còn tâm tư nghe nữa. Nàng bước nhanh đến dưới gốc đào, chỉ cảm thấy trong lồng ngực gió thổi mây vần, quấy nhiễu tâm thần nàng.

Nếu Lâu Tâm Nguyệt thành Hoàng hậu sẽ giúp thế lực Lâu gia tăng lên. Lâu gia khống chế nửa binh quyền Đại n, hắn không sợ tương lai Lý Phù Dao mượn binh lực Lâu gia vươn mình đối phó Tần gia sao?

Lý Phù Dao cưới Lâu Tâm Nguyệt, mặc kệ là từ góc độ nào đều cực kỳ bất lợi với Tần gia. Sao Tần Khoan lại hồ đồ đến vậy?

Lẽ nào hắn có ý gì khác? Lão hồ ly này lại muốn gây nên sóng gió gì đây?

Đang trầm tư, đã thấy tiểu thái giám vội vã đi tới.

Đồ Linh Trâm theo bản năng cản hắn: “Bệ hạ đang nghị sự cùng Tần đại nhân, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta trước đi.”

Tiểu thái giám đương nhiên biết Đồ Linh Trâm, vội vàng khom người: “Cô nương, cô nương Tần Yên của Tần gia đến, nháo nhào đòi gặp Hoàng thượng a!”


Tần Yên? Không phải đã nói hứa hôn với công tử nhà khác sao, còn tiến cung quấn lấy Phù Dao làm cái gì?

Đang nghĩ, bọn nha hoàn đã vây quanh Tần Yên ở hành lang.

Đồ Linh Trâm tiến đón, mặt lạnh hành lễ: “Cô nương xin dừng bước.”

Tần Yên hôm nay diện y phục đơn giản, không trang điểm nhưng vẫn mỹ miều rung động. Bị Đồ Linh Trâm cản đường nàng cũng không giận, chỉ lấy ra một khối ngọc bội ôn nhu nói: “Ta có ngọc bài ngự tứ của bệ hạ, có thể gặp vua bất cứ lúc nào. Bất luận là người nào cũng không được ngăn cản. Kính xin cô nương để ta được gặp bệ hạ.”

Cùng được cưng chiều như nhau nhưng so với Lâu Tâm Nguyệt, Tần Yên đúng là mỹ nhân ngoài tú trong tuệ, đáng tiếc lại có người cha như vậy.

Đồ Linh Trâm đáp: “Bệ hạ đang nghị sự với Tần tướng, vì vậy xin cô nương dừng bước.”

“Nghị sự?” Nàng vội vàng bước lên trước hỏi: “Cô nương có biết, phụ thân ta và bệ hạ đang nghị sự chuyện gì không?”

“Chuyện này…” Đôi mắt Đồ Linh Trâm hơi chuyển động, nghĩ thầm: Hay là thăm dò từ Tần Yên xem!

Nàng giả bộ do dự nửa ngày, mới thở dài một hơi, nhẹ giọng đáp: “Tần cô nương không biết sao, Tần tướng đang muốn lập hậu cho bệ hạ a!”

Thấy Tần Yên bộ dạng căng thẳng bất an, Đồ Linh Trâm lại nói: “Nghe nói chính là hòn ngọc quý của Lâu Hầu gia, Lâu Tâm Nguyệt cô nương. Hơn nữa nô tỳ còn nghe Thừa tướng nói, Tần cô nương đã được hứa gả cho nhà khác, nô tỳ còn đang muốn chúc mừng cô nương tìm được ý trung nhân đây!”

Nghe xong, mặt Tần Yên trắng bệch, biểu hiện sững sờ, tựa hồ bị đả kích lớn. Chốc lát mới thê lương nói: “Ngươi… ngươi là đến trào phúng ta sao?”

Đồ Linh Trâm bộ dáng phục tùng: “Là nô tỳ nói sai, cô nương chớ trách.”

“Khắp thiên hạ đều biết Tần Yên ta chỉ có mình bệ hạ, nhưng phụ thân… lại muốn bệ hạ cưới cô nương khác.” Tần Yên rưng rưng nước mắt, thân thể mảnh mai phải dựa vào nô tỳ mới có thể ổn định, nức nở: “Ngươi không cần quản, ta sẽ không quấy rầy bọn họ, sẽ chờ ở đây, chờ bệ hạ… cùng phụ thân đi ra.”

Đồ Linh Trâm khom người lui ra, tới hành lang uốn khúc mà tâm tư rối bời như thể sắp nghĩ ra điều gì đó.

Tần Yên rõ ràng có ý với Phù Dao, vậy sao Tần Khoan phải chia rẽ bọn họ? Huống hồ nếu Tần Yên thành hoàng hậu không phải sẽ có ích với Tần gia sao?

Vậy lý do khiến Tần Khoan cự tuyệt là gì?

Lẽ nào…

Trong đầu, một vệt sáng lóe lên, một ý nghĩ hoang đường.

Nàng nhớ tối hôm đó, Lãnh Hương ăn cắp ngọc tỷ có nói một câu: “Chờ có Ngọc tỷ rồi, Chân long thiên tử tự khắc lộ diện, cần gì con rối nữa?”

Xem ra kế hoạch của Tần Khoan ngoại trừ con rối Hoàng đế còn có Chân long thiên tử, nhưng “chân long thiên tử” này là Tần Khoan hay là người khác? Vô cùng có khả năng đó là người Tần Khoan đang bồi dưỡng để trở thành Hoàng đế!

Như vậy liền có thể hiểu tại sao Tần Khoan lại không muốn để nhi nữ thành thân với Phù Dao, vì sao hắn muốn tiến cử nữ nhi của đối thủ…

Bởi vì trong kế hoạch của hắn, Lý Phù Dao giờ đã hết giá trị lợi dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể phế đế. Mà trước khi diệt trừ Phù Dao, hắn muốn con gái Lâu gia làm Hoàng hậu, là vì tương lai muốn đồng thời diệt luôn cả Phù Dao lẫn Lâu thị!

Thoáng chốc, như một đạo kinh lôi giáng xuống đỉnh đầu, Đồ Linh Trâm càng nghĩ càng thấy đáng sợ. Nàng đến hôm nay mới biết, Tần Khoan bá hoành triều chính hơn mười năm là để chuẩn bị cho ngày giang sơn đổi chủ!

Hơn nữa hắn rất có thể sau ngày đại hôn của Lý Phù Dao mà ra tay, một lúc diệt trừ cả Hoàng đế lẫn Lâu Hạo.


Mà nàng hiện tại không còn là nữ quân hầu cao cao tại thượng, không còn sở hữu mười vạn binh lực… Nàng có thể làm gì đây?

Cả người nàng run run, trong lồng ngực tựa như có gì đó dâng lên. Nàng gắt gao cắn môi, tự nhủ chính mình phải tỉnh táo, nhất định phải bình tĩnh.

Tám năm trước, nàng nếu có thể đơn phương độc mã nhảy vào trận địa của quân địch giành được thủ cấp của Mộ Dung Khác, vậy tám năm sau nàng cũng có thể bảo vệ được huynh đệ Lý Phù Dao chu toàn.

Nếu thực sự không thể cứu vãn, cùng lắm thì hận nước thù nhà không cần nữa… Nàng chỉ cần thân hữu có thể bình an sống sót.

Nàng đứng bên này đau đầu suy nghĩ, mà bên trong điện, Tần Khoan đã hăng hái bước ra, xem ra đã cưỡng ép Lý Phù Dao đáp ứng thành công.

Tần Khoan vừa mở cửa, Tần Yên mắt đỏ hoe đã tiến đến nghênh tiếp, yếu đuối nói: “Phụ thân…”

Tần Khoan thấy nữ nhi, sắc mặt có chút khó coi, lại không nỡ trách móc nặng nề, chỉ than thở: “Yên Nhi, con đang làm cái gì đây?”

“Phụ thân sao lại không biết con đến làm gì…”

“Yên Nhi!” Tần Khoan đánh gãy lời lời nàng, quát bọn nha hoàn: “Yên Nhi thân thể không tốt, các ngươi còn hồ đồ cái gì? Mau đỡ nàng về phủ!”

“Phụ thân!” Tần Yên trong mắt đầy lệ, đôi môi run rẩy, nửa ngày mới lấy hết dũng khí khẩn cầu: “Nữ nhi chưa bao giờ cầu xin người điều gì, hôm nay nữ nhi cầu xin người, cầu xin người để con cùng bệ hạ…”

“Không biết liêm sỉ!” Dù là ái nữ, Tần Khoan cũng bắt đầu tức giận, kéo tay Tần Yên, lạnh lùng nói: “Theo ta về! Đừng hòng bước ra cửa phủ nửa bước!”

Chờ Tần Khoan kéo Tần Yên đi rồi, Đồ Linh Trâm cuối cùng cũng có cơ hội tiến vào Lai Nghi điện.

Lý Phù Dao đang chợp mắt, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ.

Đồ Linh Trâm quả thực lòng như lửa đốt, thầm nghĩ: Sư đệ hồ đồ, người khác đem dao gác lên cổ ngươi, ngươi còn không tự biết!

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt sốt ruột của nàng, Lý Phù Dao chậm rãi mở mắt, con ngươi phong lưu xoay một cái, nhìn về phía Đồ Linh Trâm: “Có việc nhanh tấu!”

“Bệ hạ” Đồ Linh Trâm nhìn thẳng hắn, khẩn thiết nói: “Người phải cẩn thận…”

Lý Phù Dao bộ dạng buồn ngủ, hờ hững hỏi: “Cẩn thận cái gì?”

Đồ Linh Trâm câu môi, nửa ngày mới kiên quyết nói: “Cẩn thận Tần Khoan…”

Lý Phù Dao đột nhiên ngồi thẳng người, đối đầu với tầm mắt của Đồ Linh Trâm thấy chết không sờn, trong mắt tựa hồ có vạn tâm tình cuồn cuộn, rồi chậm rãi bình tĩnh lại:

“Hậu cung không hỏi chính sự.” Hắn lạnh lùng nhìn Đồ Linh Trâm, hờ hững nói: “Ngươi muốn chết ngay tại đây sao?”