Cửu hoàng tử đói bụng kêu ùng uc, rất đói, nằm rạp. trên mặt đất không muốn nhúc nhích.
Bởi vì thường xuyên chạy trong rừng, quần áo trên người đã bị vạch rách tả tơi, đế giày đã bị mài phẳng, xuất hiện mấy cái lỗ.
Không có cơ hội rửa mặt, tóc tai không người chỉnh lý, nhìn thập phần chán nản.
Đến gần xem xét, căn bản chính là một tên ăn mày.
"Không được! Bổn cung nhất định phải đi ra ngoài, trước khi chết đều muốn nhìn thấy sư tỷ một cái, hướng về nàng biểu lộ tâm ý!"
Trong lòng nhớ tới gương mặt anh khí mười phần kia, không khỏi ngây ngốc, hắc hắc cười ngây ngô: "Sư tỷ, bản cung thật muốn..."
Lúc này, đột nhiên xuất hiện một tảng đá, nện trúng đầu của hắn.
"Ai ui'
Trực tiếp bị nện ngất, đầu sưng lên một cục u.
Lúc này, đã chơi mười ngày, Lâm Bắc Phàm cảm thấy không sai biệt lắm đủ rồi, có thể thả hắn đi.
Lại một đêm ngủ, Cửu hoàng tử sờ lên cục u trên đầu, mơ mơ màng màng tỉnh lại: "Mẹ nó, cục đá này bay từ nơi nào vậy? Vừa vặn đập trúng đầu bản cung, đau chết mất!"
Lúc này, lỗ tai của hắn khẽ động, kích động hẳn lên: "Gó người! âm thanh của con người! Bổn cung được cứu rồi!"
Hắn lập tức đứng lên, chạy về phía thanh âm kia. Rốt cuộc thấy được một chiếc xe bò, một lão hán ngồi trên xe bò, vừa đuổi trâu, vừa không biết hát ca dao gì, thập phần nhàn nhã tự tại.
Hắn chính là bị thanh âm bài hát kia hấp dẫn tới đây.
Vừa kích động khua tay áo, vừa vọt tới trước xe bò: "Chờ một chút!"
"Chờ bản cung với!"
Lão hán kéo xe bò lại, có chút cảnh giác: "Người trẻ tuổi, ngươi muốn làm gì?"
"Con trâu già này tính tình có chút táo bạo, nếu không phải lão phu kéo nó, ngươi đã bị cái sừng trâu của nó đánh bay rồi!"
"Không có gì... Chỉ là nhìn thấy ngươi vui vẻ... Quá kích động... Ha ha." Cửu hoàng tử nói năng linh tinh lại kích động.
Lão hán nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy một lão đầu như ta có cái gì mà kích động, bệnh à?.”
Lúc này trong bụng truyền đến thanh âm ùng ục ục ục. Cửu hoàng tử vừa ôm bụng, vừa trông mong nhìn lão hán: "Lão nhân gia, bản cung đã vài ngày không có ăn gì, có thể cho chút đồ ăn được không?"
"Đói bụng mấy ngày... Đầu năm nay còn có người chịu đói sao?"
Lão hán hỏi: "Ngươi không phải là lưu dân đến từ quốc gia khác chứ?"
Cửu hoàng tử liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta là lưu dân tới từ bên ngoài, tới đây để kiếm ăn!"
"Cái này cũng khó trách, Đại Hạ chúng ta trên cơ bản đã tiêu diệt đói khát, chỉ cần có tay có chân chịu làm việc, trên cơ bản cũng sẽ không chịu đói!"
Lão hán từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra một đĩa bánh bao.
"Nhìn ngươi cũng đáng thương, lão phu nơi này có mấy cái bánh bao, cho ngươi ăn đi!"
Cửu hoàng tử nhanh tay lẹ mắt nhận lấy, vừa ăn như: hùm như sói vừa nói: "Cảm ơn! Ngươi là người tốt nhất bổn cung từng gặp qua! Ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần!"
Lão hán lắc đầu cười nói: "Không cần, mấy cái bánh bao mà thôi, lát nữa ngươi làm việc chăm chỉ là được! Ta nói cho ngươi biết, đi tới Đại Hạ, là quyết định sáng suốt nhất đời này của ngươi! Chỉ cần ngươi cố gắng thật tốt, nhất định có thể sống cuộc sống mà ngươi từng nghĩ tới!"