Nhưng nghĩ kỹ lại, lại phi thường hợp lý.
Đầu tiên, bọn hắn đã rơi vào trong tay Lâm Bắc Phàm, tính mạng bị nắm giữ, chết hay không chính là chuyện một câu nói của Lâm Bắc Phàm.
Vô luận là hắn nói hay không nói ra tung tích của 500 vạn lượng kia, cũng không thể bảo đảm an toàn của mình.
Thế nhưng, chuyển hóa thành điều kiện này thì lại khác.
Chỉ cần công bố ra ngoài, hắn sẽ thắng được dư luận ủng hộ.
Lâm Bắc Phàm là Hoàng Đế, yêu quý danh tiếng, muốn động thủ đều phải cố ky một chút.
Hơn nữa, bản thân mình ở trong địa bàn của Lâm Bắc Phàm, có thể bị người giám thị, lại có thể bị người ta giam lỏng, đã mất đi uy hiếp, giết hay không giết đối với Lâm Bắc Phàm đã không còn quan trọng.
Kể từ đó, ngược lại có thể bảo trụ tính mạng của mình.
Chẳng qua, điều kiện này có lợi cho Lâm Bắc Phàm cũng có hại.
Đương nhiên chỗ tốt là thu được 500 vạn lượng bạc. Đối với một nước nhỏ như hắn mà nói, số tiền này là một khoản vốn vô cùng lớn để phát triển.
Có khoản tiền khổng lồ này, Hạ quốc phát triển càng thêm mãnh liệt.
Về phần xấu...
Bởi vì đối phương là vua vong quốc của một nước chạy trốn, tất nhiên sẽ bị An quốc, Bằng quốc, Thương quốc coi là cái gai trong mắt, trừ khử nhanh chóng.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm nhất định phải hao hết tâm tư bảo vệ chu toàn cho hắn, đồng thời phải đề phòng hắn chạy trốn.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Lâm Bắc Phàm vẫn lựa chọn đáp ứng.
Không còn cách nào khác, đối phương cho quá nhiều.
Lâm Bắc Phàm vỗ tay cười nói: "Quả nhiên là người từng làm Hoàng Đế, trẫm bội phục ngươi, điêu kiện này trẫm đồng ý!"
Mạc Quốc Hoàng Đế lớn tiếng nói: "Được! Quân tử nhất ngôn..."
"Tứ mã nan truy!"
Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm liền công bố việc này ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Không nghĩ tới, Hoàng Đế Mạc Quốc đào vong lại rơi vào trong tay Tiểu hôn quân!"
"Hơn nữa, giữa song phương còn đạt thành hứa hẹn 500 vạn lượng!"
"Tiểu hôn quân gặp vận khí cứt chó gì chứ, như vậy cũng kiếm được một khoản!"
"Làm người ta hâm mộ nhai”
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Mà lúc này Lâm Bắc Phàm lại đi tới một khoảng sân yên tĩnh, Hoàng Đế Mạc Quốc và người nhà của hắn đều bị giam lỏng ở đây.
"Trâm đã công bố việc này cho thiên hạ, hiện tại đến phiên ngươi thực hiện lời hứa rồi!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Không thành vấn đề! 500 vạn lượng kia giấu ở..." Hoàng Đế của Mạc Quốc nói địa điểm giấu bảo cho Lâm Bắc Phàm, còn Lâm Bắc Phàm thì nói địa điểm cho Lưu công công, bảo hắn tự mình đi lấy.
Sau một ngày, Lưu công công trở về, quả nhiên mang về năm trăm vạn lượng vàng bạc châu báu.
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ, đã có 500 vạn lượng bạc, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện.
"Nếu như Hoàng Đế Mạc Quốc đã thực hiện đúng hứa hẹn của mình, như vậy trẫm cũng nên thực hiện lời hứa của mình!"
"Phong Mạc quốc Hoàng Đế là Mạc quốc công, tất cả đãi ngộ y như Công Tước (2)! Cho phép Mạc quốc. công và người nhà tự do hoạt động ở trong kinh thành, đồng thời an bài nhân thủ bảo vệ chu toàn cho bọn họi"
"Vâng, bệ hạt"
Sau khi Hoàng Đế Mạc Quốc nhận được ý chỉ của Lâm Bắc Phàm, trong lòng lại thêm một tia vui mừng.
Phong hắn làm Mạc Quốc Công, tất cả đãi ngộ sẽ được đối xử như Công Tước, dù sao cũng coi như giữ lại mặt mũi cho Mạc Quốc Hoàng Đết
Thế là, Hoàng Đế Mạc Quốc và người nhà của hắn ở lại kinh thành Hạ Quốc.
Lúc này, Yêu Yêu hưng phấn chạy tới: "Tiểu hôn quân, nghe nói ngươi kiếm được 500 vạn lượng bạc! Nếu như không có ta, ngươi sẽ không kiếm được số tiền kia! Ngươi định báo đáp ta như thế nào?”
Đôi mắt to ngây thơ chớp chớp, điên cuồng ám chỉ. Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng cúi đầu: "Không có gì có thể báo đáp, lấy thân báo đáp! Ngươi muốn lấy lúc nào thì lấy, muốn bày ra tư thế gì, trãm đều chiều ngươi!"
Yêu Yêu tức giận đỏ mặt, chửi ầm lên: "Cái tên háo sắc nhà ngươi! Nghĩ hay lắm! Cho dù ngươi nguyện ý, lão nương cũng không đồng ý! Ta hỏi ngươi, có phải nên chia cho ta một ít tiền hay không?"
"Yêu Yêu, đừng như vậy, nói chuyện tiên đả thương tình cảm!" Lâm Bắc Phàm khuyên.
"Nhưng nói đến chuyện tình cảm phải tổn tiên, người †a muốn kiếm chút tiền không dễ dàng, ngươi hẳn sẽ không cự tuyệt người thông minh đáng yêu như Yêu Yêu †a chứ? Ta không tham, chỉ cần hai trăm vạn là đủ!" Hai mắt Yêu Yêu lóe lên quang mang hoàng kim.
Lâm Bắc Phàm nắm chặt nắm đấm, cuối cùng hạ quyết tâm: "Được rồi, vậy trẫm sẽ chia cho ngươi một ít!"
Nói xong, đi vào thư phòng, sau đó bưng một cái hộp đi ra: "Yêu Yêu, đây là tiền cho ngươi!"
"Trong này có bao nhiêu vậy!" Yêu Yêu tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói: "Bên trong có một trăm triệu lượng bạc!"
Yêu Yêu cười nhạo: "Đùa gì vậy, sao có thể có nhiều tiền như vậy..."
"Không tin, ngươi mở ra xem một chút!"
Yêu Yêu mở hộp ra xem xét, phát hiện bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, trên giấy vẽ lấy một trái tim đỏ.
Yêu Yêu bối rối: "Tiểu hôn quân, ngươi có ý gì vậy?" "Cái này là tiền cho ngươi, một trăm triệu lượng bạc!"
Yêu Yêu lấy tờ giấy bên trong: "Chỉ một tờ giấy vẽ trái “ tim này đã đáng một trăm triệu lượng?”
"Đúng vậy, bởi vì toàn tâm toàn ý (1)!"
Yêu Yêu: "..."
Lúc này, Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: "Đúng rồi, ngươi nói ngươi chỉ cần vạn lượng, trầm cho ngươi trăm triệu lượng, cho nên còn phải thối lại cho trầm 98 vạn lượng, cảm ơn!"
Yêu Yêu: "..." Sau một lát.
Lâm Bắc Phàm: "A đau đau đau đau quá..."