Hôn Sai 55 Lần

Chương 143: Uống đi (1)



“Ngoài miệng nói không phải, kỳ thực đáy lòng cô rõ ràng nhất, bây giờ tôi đã bị cô lợi dụng xong, đối với cô không có chút nào giá trị lợi dụng, nơi đáy lòng cô ước gì mau chóng rời xa tôi!”

Lợi dụng!!!

Hai từ này từ trong miệng Đường Thời nói ra, như là một con dao nhọn, hung hăng đâm vào lòng Cố Khuynh Thành, trong chớp mắt khiến cô cảm thấy kinh khủng đến mức tận cùng.

Lẽ nào anh vốn không phải đang thử thăm dò cô, mà là cái gì anh cũng biết?

Cố Khuynh Thành nhìn ánh mắt của Đường Thời, hơi có chút hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng khiến mình trông có vẻ bình tĩnh, khiến mình không hề thất thố như vậy.

Tại thời điểm cô không xác định anh biết hết thảy thế này, cô không thể tự loạn lên như thế này được.

Mặc dù Cố Khuynh Thành vẫn cố làm cho mình trấn định,nhưng trên trán của cô, vẫn toát ra một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng.

Sắc mặt của Đường Thời trở nên trầm thấp đáng sợ, khóe môi của anh kéo ra một nụ cười lạnh lùng: “Cố Khuynh Thành, cô biết, tôi ghét nhất chính là khuôn mặt dối trá này của cô! cô cho rằng mắt tôi bị mù, không biết được cái tâm tư nhỏ khiến người ta ngán ngẩm này của cô ư? “

Đường Thời bóp cằm Cố Khuynh Thành, sức lực càng ngày càng mạnh, đến nỗi Cố Khuynh Thành cảm giác được hàm răng của mình đều đau nhức, ánh mắt anh nhìn cô, tựa như hai con dao nhọn hiện lên hàn khí: “Không phải cô muốn nhờ vào đứa trẻ mà gả cho tôi sao? Cố Khuynh Thành, nếu như có thể, cô hận không thể không có chút quan hệ nào với tôi, đúng hay không? cô đã hận không thể tránh xa tôi như thế, cô còn làm vợ Đường Thời tôi làm cái gì?”

Anh biết, quả nhiên anh biết hết!

Mặc dù cô cẩn thận như vậy, nhưng vẫn là bị anh biết.

Anh biết cô muốn muốn gả cho anh, anh cũng biết sở dĩ tối hôm qua cô xuất hiện ở phòng làm việc của anh, bất quá chỉ là muốn nhờ mang thai mà gả cho anh!

Cô cho rằng hết thảy mọi việc cô làm đều rất kín kẽ, nhưng anh biết tất cả!

Vào giờ phút này, cô cũng không thể tự nói với mình, có lẽ là Đường Thời đang thử thăm dò cô.

Lòng Cố Khuynh Thành trong nháy mắt loạn thành một đoàn.

”Chỉ là, Cố Khuynh Thành, có phải cô đã quá đề cao chính mình hay không?”

”Ba năm trước, tôi lấy đi trong sạch của cô, tôi cũng không chịu trách nhiệm với cô, cô cho rằng ba năm sau, cô có con của tôi, tôi sẽ cưới cô?”

”Em giỏi mơ tưởng hão huyền thật đấy!”

”Tôi nói cho cô biết, Cố Khuynh Thành, bất kể là cô, hay là đứa con trong bụng cô, chỉ cần tôi không muốn, không ai có thể buộc ta phải muốn!”

Đường Thời nói xong liền thuận thế vung tay lên, ném Cố Khuynh Thành lên giường, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, liền xoay người, tiêu sái sải bước đến cửa sổ sát đất trước ghế sa lon, cúi người cầm lấy cái hộp ở trên bàn trả.