Hôn Sai 55 Lần

Chương 162: Khóc tới mê man (8)



Editor: Quỳnh Nguyễn Đáy lòng Đường Thời đột nhiên có một loại kích động muốn một cước đá Vương tổng hoặc là Cố Khuynh Thành một người trong đó ra khỏi hiện trường tiệc rượu.

Vì thế anh lại gọi Vương tổng uống rượu.

Bây giờ, thời điểm Vương tổng cùng anh uống rượu tầm mắt trực tiếp vẫn đứng ở trên người Cố Khuynh Thành càng thêm nghiêm trọng.

Thời điểm đáy lòng Đường Thời hầm hập một tầng lửa bốc cháy, đột nhiên một người đứng ở bên cạnh Cố Khuynh Thành, đúng lúc chặn tầm mắt anh nơi này nhìn về phía Cố Khuynh Thành.

Người ngăn cản Cố Khuynh Thành, Đường Thời biết, là Trình Tả Ý.

Dưới đáy lòng anh âm thầm cho Trình Tả Ý đánh giá tốt, nghĩ thời điểm cuối tháng tăng lương cho Trình Tả Ý.

Nhưng mà Đường Thời thoải mái như vậy, duy trì không quá nửa phút, Trình Tả Ý vậy mà kéo Cố Khuynh Thành hai người cùng nhau đi vào sân nhảy.

Hôm nay Cố Khuynh Thành mặc một váy ngắn màu lam bó sát người, hoàn toàn bày ra thân thể cô ra ngoài.

Cô đứng ở bên trong ngọn đèn lấp lánh chỗ sân nhảy, cùng Trình Tả Ý nhảy múa.

Nét mặt Đường Thời bình tĩnh dựa vào lưng ghế dựa, ngón tay nắm chén rượu, nhìn Cố Khuynh Thành vặn eo vung đầu động lòng người, nhìn Vương tổng nghiễm nhiên ngây người ngồi ở bên cạnh đang nhìn Cố Khuynh Thành trong sân nhảy.

Đột nhiên Đường Thời có chút đau đầu.

Anh có chút hối hận ngày hôm qua mình đi Cố Gia xem Cố Khuynh Thành, có chút hối hận hôm nay để cho Cố Khuynh Thành tới Thịnh Đường đi làm, càng thêm chút hối hận để cho Cố Khuynh Thành tham gia tiệc rượu công ty đêm nay.

Vương tổng căn bản không biết đáy lòng Đường Thời đang bắt đầu khởi động cảm xúc gì, anh ta vừa thưởng thức Cố Khuynh Thành vừa hướng Đường Thời bên cạnh mở miệng hỏi: “Đường tổng, cô gái vừa mới ngồi ở trong xó xỉnh này kính rượu cho anh là nhân viên trong công ty anh sao?”

Đường Thời không nói lời nào nhưng mà lại càng đau đầu rồi.

Bởi vì cô gái trong sân nhảy nơi xa kia, tư thế nhảy nhẹ nhàng chọc người say mê.

Vương tổng không chút để ý Đường Thời coi như không có mình, nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Khuynh Thành, không chút nào che giấu mình thưởng thức Cố Khuynh Thành, tình ái dào dạt bắt đầu khen Cố Khuynh Thành:“Thật sự là không ngờ, trong công ty Đường tổng anh thậm chí có một mỹ nữ như vậy, anh thật đúng là có phúc a, anh thật sự là không biết, tôi ta sống nhiều năm như vậy, tôi đã thấy nhiều mỹ nữ như vậy, hiện tại tôi đều đã cảm thấy vô cảm, nhưng mà thời điểm tôi nhìn thấy cô ấy, tôi thật sự cảm thấy mình có một loại sáng tỏ thông suốt, liễu rủ hoa cười lại gặp làng, cảm giác nơi có cô ấy chính là mặt trời!”

Vương tổng chữ chữ như châu ngọc, khen ngợi đặc biệt có thành ý.

Nhưng mà những lời này rơi vào trong tai Đường Thời, chói tai lại càng chói tai.

Cái gì sáng tỏ thông suốt, cái gì liễu rủ hoa cười lại gặp làng, cái gì nơi có cô ấy chính là mặt trời....

Nói văn nghệ uyên thâm như vậy.

Đường Thời cảm thấy đầu mình đau có chút khống chế không nổi rồi.