Cố phu nhân hít sâu một hơi tiếp tục mở miệng hỏi: “ Con giận dỗi cùng Đường Thời đúng hay không?”
Trên mặt Cố Khuynh Thành triệt để không có chút nào ý cười, cô mím môi rủ lông mi không rên một tiếng.
Thời điểm Cố phu nhân đang chuẩn bị mở miệng nói Cố Khuynh Thành, cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến một tiếng đập cửa, cửa lập tức bị đẩy ra: “Phu nhân, tiểu thư, Thời thiếu gia đến đây.”
Cố phu nhân nghe thế, nét mặt vốn nặng nề đột nhiên xẹt qua một tia vui sướng.
Cố Khuynh Thành theo bản năng nắm chặt chén sứ đồ ngọt trong tay, tại sao anh đến đây?
---
Cố phu nhân chỉ cho Cố Khuynh Thành đơn độc đi xuống lầu, thời điểm bà thúc giục Cố Khuynh Thành xuống vẫn còn không quên nhắc nhở một câu: “Khuynh Khuynh, nói chuyện tốt cùng A Thời.”
--
Trong đại sảnh lầu một, chỉ có Đường Thời yên lặng ngồi ở trên ghế sofa, trước mặt anh đặt một chén trà nóng, toả ra sương mù lượn lờ.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ rộng lớn, lẳng lặng chiếu vào trên người anh, quanh thân anh bao phủ một tầng nhàn nhạt đỏ ửng.
Anh nghiêng thân thể nhìn ngoài cửa sổ, không biết là cái gì hấp dẫn anh làm anh nhìn chăm chú.
Anh dường như mới rời khỏi từ bữa tiệc gì đó, lại vẫn mặc tây trang.
Hình ảnh như vậy giống như một bức tranh tuyệt thế vẽ bề ngoài tỉ mỉ.
Cố Khuynh Thành đứng ở cầu thang nhìn chăm chú một lúc lâu mới chậm rãi bước tiếp bước chân đi tới trước sofa.
Đến gần, Cố Khuynh Thành ngửi thấy người đàn ông toả ra mùi rượu nhàn nhạt.
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng ngồi ở trên sofa cách Đường Thời xa nhất, lúc này Đường Thời mới chậm rãi quay đầu, tầm mắt rơi vào trên thân thể cô.
Hôm nay cô vậy mà mặc một váy liền áo chiffon màu đỏ, có ren trắng tô điểm làm nổi bật lên da thịt trắng noãn của cô.
Trên người cô toả ra cũng không phải nước hoa Chanel NO5, mà là mùi hương nhu hòa thanh nhã trong ký ức của anh.
Cố Khuynh Thành như vậy cùng cái người mặc quần áo màu lam kiểu dáng khác nhau anh vẫn nhìn thấy trong ngày thường hoàn toàn khác nhau.
Anh vẫn nghĩ đến, con rối Cố Khuynh Thành dỡ xuống cách ăn mặc mà anh yêu thích, Cố Khuynh Thành mặc đủ loại kiểu dáng quần áo, rốt cuộc chính là một bức phong cảnh như thế nào.
Trong đầu của anh vô số lần tưởng tượng qua cảnh kia rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp.
Nhưng mà hiện tại, thời điểm khi anh chân chân chính chính nhìn thấy, cảnh đẹp trong tưởng tượng của anh, không bằng một phần vạn lúc này của cô.
Trong nháy mắt Đường Thời nhìn có chút ngẩn ngơ.
Mắt anh chăm chú dừng ở trên người Cố Khuynh Thành.
Trong phòng khách Cố Gia cực kỳ yên tĩnh, giống như người giúp việc và Cố phu nhân đều đã biết mất không thấy nữa.
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cô hơi hơi giật giật thân thể, rốt cục nhịn không được lên tiếng: “ Anh đến tìm em có chuyện gì sao?”