Đường Thời vốn là làm người khác chú ý,anh như thế thường xuyên nhìn Cố Khuynh Thành, dẫn tới thư ký của anh, cũng đều hướng về phía Cố Khuynh Thành nhìn qua.
Cố Khuynh Thành bị mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, cuối cùng liền dứt khoát mắt không chớp nhìn chằm chằm máy tính của mình.
Đường Thời nghe xong Trương Tiểu Tả thông báo lịch trình, gật đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành,rồi mới cất bước, đi vào phòng làm việc của mình.
Đường Thời vừa rời đi, lập tức có thư ký cười nói: “Đường Tổng cứ nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành, ngay từ đầu tôi cũng hiểu được hôm nay Khuynh Thành rất không giống với mọi khi, hiện tại mới nhớ, thì ra là màu sắc quần áo trên người đổi lại, nhưng thật ra so với trước đây mặc cả bộ màu xanh lam thoạt nhìn cảm giác mới mẻ hơn nhiều.”
Cố Khuynh Thành được khen cười một tiếng, đang chuẩn bị nói, máy tính của cô chợt có tiếng thông báo, là cuộc gọi nội tuyến từ phòng làm việc giám đốc truyền tới, Cố Khuynh Thành vội vã nghe, bên trong truyền đến âm điệu trầm ổn của Đường Thời: “Pha một ly cà phê.”
...
Vì vậy nghiêm chỉnh, gần như là cách mỗi một giờ, Cố Khuynh Thành sẽ nhận được một cuộc gọi nội tuyến Đường Thời đánh tới, để cô pha một ly cà phê, đưa vào phòng làm việc.
Mỗi một lần Cố Khuynh Thành đem cà phê đi vào, Đường Thời luôn luôn cúi đầu bận rộn công tác, một bộ chuyên chú.
Cố Khuynh Thành sợ quấy rối Đường Thời, rón rén đặt cà phê lên bàn, sau đó lặng yên không tiếng động lui ra phía sau hai bước, xoay người rời đi.
Lúc này, Đường Thời sẽ nhanh chóng ngẩng đầu, bưng cà phê, chậm chạp uống, ánh mắt hơi mang theo vài phần thưởng thức, nhìn bóng lưng Cố Khuynh Thành, từ từ biến mất khỏi cửa tại phòng làm việc.
Buổi chiều gần sát giờ tan tầm điểm, Cố Khuynh Thành đi toilet.
Chân trước cô vừa rời đi, chân sau điện thoại trên bàn liền vang lên.
Bàn làm việc của Trình Tả Ý chỉ cách Cố Khuynh Thành một đoạn, vừa lúc điện thoại vang lên, Trình Tả Ý ra xem, thấy là điện thoại nội tuyến, biết là Đường Thời gọi, cô nghe, còn chưa kịp nói cho Đường Thời, Cố Khuynh Thành không ở đây, giọng Đường Thời liền từ trong loa bình tĩnh ung dung truyện tới: “Cà phê.”
Chỉ là hai chữ, không để cho Trình Tả Ý bất kỳ phản ứng nào, liền gọn gàng cúp điện thoại.
Trình Tả Ý vẫn nghĩ, lần trước bản thân ở Sơn Trang nghỉ phép Hồng Viên trợ giúp Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời che giấu một màn ở đài ngắm cảnh, Đường Thời đối với cô sẽ có vài phần đổi mới.
Vừa may hiện tại cũng có phần văn kiện muốn đi tìm Đường Thời ký tên, vì vậy liền tự tiện chủ trương đi phòng giải khát, pha một ly cà phê, rồi mới đi phòng làm việc của Đường Thời.
Trình Tả Ý lễ phép gõ cửa một cái, nghe được bên trong truyền đến hai chữ “Mời vào”, mới đẩy cửa mà vào.
Đường Thời cùng trước đó giống nhau, mắt không chớp nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn.
Trình Tả Ý rón rén tới gần, đem cà phê đặt ở trên bàn làm việc, sau đó ôm văn kiện, đứng ở một bên, không có rời đi, ánh mắt lại thật sâu rơi vào trên mặt của Đường Thời.
Tâm tư Đường Thời vốn cũng không đặt ở trên văn kiện, chỉ chốc lát, phát giác Cố Khuynh Thành không có xoay người rời đi, vì vậy liền giống như vô tình ngẩng đầu, kết quả, lại thấy đứng ở trước mặt mình lại là Trình Tả Ý.
Đường Thời nhíu mày,, liếc mắt nhìn cà phê, không nói gì.
Trình Tả Ý lập tức thu ánh mắt si mê nhìn Đường Thời lại, mím môi mỉm cười, ngữ điệu uyển chuyển nói: